Truyện ngắn: Anh đưa em đi chết!

Unknown | 23:17 | 0 nhận xét

(Tặng H và tất cả những ai có vần Hờ ... :">)

Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kỳ lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay... Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay, lần đầu tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh.... Mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ...Quay mặt về phía tờ lịch, nó nhìn: "Ngày 2/2" Oh, ngày đẹp!


Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó ko thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người... nóng và ấm...

Bất giác nó run run...

Bận đồ tử tế.... việc đầu tiên nó làm theo phản xạ tự nhiên...là mở điện thoại... Oài, những 8 cuộc gọi nhỡ lúc1,2h sáng gì đó... của tình yêu thứ nhất,lúc đó nó còn đang mải ngủ... có nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nó để điện thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp....Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó...

Một thằng con trai đào hoa thì tất cả con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều nên phải đánh số 1,2,3 ....

Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa ngủ dậy sao? Có thể... à mà ko thể.... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ...

Nó vẫn coi những cú điện thoại cho tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ.... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng...

Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc.... Nó giật mình.... Chột dạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím tái....

Nó cúp máy...

Ra ngoài...

...................................................

11h trưa, chuông điện thoại của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, ko nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy....Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy... và lấy làm thoải mái lắm với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình..... Đến lần thứ 10, chuông điện thoại đã ko còn kêu lên nữa.... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi??? Nó cười, đi chơi với mấy thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà.... Nó rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một cách điên đảo - nó nghĩ bụng và bấm send: "Chết chưa?"....

Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì ko, đáp lại cái màn đêm dài dằng dặc là tiếng trống nhức nhối của ký ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài vô vọng.... im lặng - không gì cả!

Nó thiếp đi.... vì quá buồn ngủ và quá mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng....

3h sáng, nó giật mình bởi điện thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!" ... vẻn vẹn 2 chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả.... Ngáp ngáp.... nó nhắn lại: "Con điên!"

Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi sức vậy??? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan biến như mây nếu người ta còn sống.... Cứ mặc kệ đi... con bé ấy.... nhất định sẽ phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương....

Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy có gì đó như là lo lắng.... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được!"

Nó ấn số máy nhà..... Và câu trả lời là: "Nó chết rồi!"

Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và quá đát rồi....

Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất - tình yêu thứ nhất....

Không khí u ám chèn màn đêm... bóng tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút.... Nó bấm chuông.... Một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm....Nó rụt rè.... mà lẽ ra là ko nên rụt rè.... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!"

Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt nó.... Nỗi hoang mang làm nó tê tái!

Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây qua ở đây.... Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả.... Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến đó... Nó phóng xe như một thằng điên....

Con bạn ra mở cửa.... Rồi nhìn nó chết điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?".... Con bé tự nhiên oà khóc..... Và ngồi sụp xuống! Nó quát lên: "Chuyện quái gì thế????"

Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại.... di động của tình yêu thứ nhất .... Chiếc điện thoại tắt ngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang khóc và run lên bần bật....Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra chứ ko phải đến đây để xem một cái điện thoại!

" Tai nạn chết rồi!"

Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!

Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại.... Thì con bạn vội vã kéo nó lại: "Còn nữa! Chờ đi!"

Con bạn lại chạy lên nhà, và vác xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: " Túi của nó đấy, nó để ở nhà tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy.....tớ định đưa cho bố mẹ nó, nhưng .... mở ra.... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!"

- Sao chết? Chết bao giờ?

- 1 tháng rồi.... tai nạn.... đêm mùng 2.... 2,3h sáng gì đó..........

Một cơn mê man trôi qua như ảo giác ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng lấy cái túi.... Nó phóng xe đi....

Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục mặt xuống! Mắt nó ướt!

Không! Nó là thằng đàn ông tự hào ràng đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà ko cần đến nước mắt....

Nó vào phòng, mở điện thoại, trong inbox có đầy ắp tin nhắn.... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng yêu" và đó là số của nó.... Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi 2 đưa mới quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng, con bé cũng ko hề xoá.... Dường như là, con bé xoá tất cả những tin nhắn của mọi người ngay sao khi đọc, chỉ giữ lại 1 và chỉ 1 người mà thôi.....

Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là vào lúc 2h15' ngày 2/2 cho.... "Chồng yêu"

...................................................

Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ lại một điều rùng rợn.... 8 cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tiỉn dậy.... và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì....

Nó khóc!

Nó khóc thực sự!

Bỏ qua ngwoif yeê nó khi người đó đang hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười!

Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... miìn nhớ còn "anh" ko nhớ!"

Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút... hình như là nhật ký.....

.............................................

Ảo giác:

Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! NHấc máy đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi..... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết ko? Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy!

Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh.... Em xin anh, nhấc máy... vì ngày mai em sẽ đi.... Ở paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù em có nhớ anh nhiều.... Anh ơi....

Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy...> Suốt gần 2 tiếng đồng hồ, mọi cố gắng dường như vô vọng...Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, ko để ý chiếc xe đang tiến lại về phia mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếc xe đó cũng tránh tôi.... theo cùng một hướng... và thế là...

Paris trở nên xa xôi mãi... và anh lại càng mãi mãi xa tôi....

..................................

Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật ký đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong một tình yêu nhẫn nhịn đến câm nín... và những sự hy sinh đau đớn đến tột cùng.....

Bỗng.... đến một trang gần giữa.... có một bức thư.... khá dài.... ghi ngày 22/12....

Nó... đọc

" 22/12.... Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa.... Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằm bên nhau.... VÀ còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của anh.... Đêm dài và em chẳng ngủ được, biết anh có người yêu mới em đau lòng, cho dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu song song, san sẻ như thế.... Yêu anh trong bóng tối.... Uh, cũng được thôi!

Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có 2 điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em... để em quyết định một truyện quan trọng... có được ko anh?"

Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn 2 câu hỏi làm nó suy nghĩ rất lâu nagỳ hôm đó.... Con bé hỏi nó rằng:

1. Anh có yêu người yêu mới của anh ko? Yêu thật lòng ấy?

2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh ko?

Nó đã buông thõng 2 câu trả lời có, để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo "cám ơn anh đã giúp em quyết định một việc quan trọng. 2 có = 1 mất mà anh"

" Anh đã trả lời em rằng "có", có cho cả 2 câu hỏi của em. Anh cũng đã tưừn nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại thật lòng say bên người con gái ấy.... Để thực hiện ước mong thứ 2 của anh, là muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng.... Em đã quyết định hy sinh em và... anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau cho anh hạnh phúc vậy là em đã quá yêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ "có" thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ "quyền", quyền được quyết định mạng sống của con anh....Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ tàn nhẫn làm.... "

Nó .... Nó.... NÓ hoàn toàn tê dại khi đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một vài dòng sau cuối ko thể nào đọc nổi.....

Nó hoang mang cực độ! Nó ko hiểu "con" ở đây nghĩa là gì.... Suốt một tuần tiếp sau đó... nó nằm nhà dằn vặt và tự suy nghĩ... nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không.... Nó ko hiểu... hoàn toàn ko hiểu....

Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày chập chờn trong cơn mê man....Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu thứ nhất! Nó muốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rát lâu, nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả!

- Nó uống thuốc ra thai!

-Cái gì????

- Lúc đấy, cái thai mới được tầm 2 tuần

-Cái gì?????

- Nó biết răằn dù ấy biết thì quyết định của cả 2 vẫn là bỏ đứa bé đi.... nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếng nó khi từ bỏ giọt máu của chính mình.... Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả lời ngắn gọn rằng "Đang đi với người yêu"... và nó ko thể hẹn đuợc ấy.... nên nó cảm thấy hoang mang..... khi ấy yêu người kia đến vậy... và nó quyêts đụnh giữ kín để hỏi ấy 1 câu... và tự quyết định... Lúc đấy nó đau lắm!

.................

Ảo giác quá khứ:

Đưa con mình ra qua đuờng máu... cái bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn đau dữ dội....Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào... tôi nằm nhà nhiều ngày sau đó... ngủ mà ko yeê ổn..... Bởi ác mộng ùa về ào ạt .... Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh..... Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của thần chết..... ngồi bên bàn ăn, đang bón món cháo thai nhi được nấu bằng máu của con tôi cho người con gái kia của anh"..... Thật kinh khủng và ghê tởm.....

...................

Nó ngồi sững nghe những gì con bạn nói... Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình....

- Sau hôm mùng 2, khi người ta đưa xác nó đi.... tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy... nhưng ấy ko nghe máy...... Rồi tớ nhận được tin nhắn ấy nói "chết đi"....Lúc đó tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là "chết rồi" thôi......

........................

Những trang nhật ký cuối cùng....

" Ngày 8/11 năm sau, em sẽ ko còn được ở bên anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rôì, ngày kỷ niệm chúng mình yêu nhau đấy anh.....Chắc là anh ko nhớ..... Buồn nhỉ.... Ngày đó... ko biết anh bên ai... bên người yêu mới nào nữa nhỉ.....

Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ... Chỉ là em đi du học xa... xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà.... Sao mà cứ như là em đi mãi thế nhỉ.... Lo lo.....

Em đi để quên anh đấy.... Em sẽ giữ bí mật chuyện này, cho đến ngày cuối cùng truớc khi em lên sân bay nhé.... hôm đó em sẽ đến trước cửa nhà anh..... Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này.... Anh ở lại hạnh phúc nhé..... Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh bay thật xa....... Xa những con đường em và anh từng qua..... xa những nơi mà chúng ta từng đến......"

Uh, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời xa nó.... nhưng ko phải để đến paris và cũng chẳng dược ôm nó lần cuối dưới cửa nhà..... Tình yêu thứ nhất đã mang ký ức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm lắm............... mãi mãi những ngày 8/11 ko trở về!

(Gào, đêm ngày 6/1/07)
8/11 là ngày kỷ niệm tớ và ấy yêu nhau :))

22/12 là ngày ấy bỏ rơi tớ trước cửa nhà và đi theo người khác!

(Sưu tầm từ Facebook)

Một thời ta yêu nhau

Unknown | 20:20 | 0 nhận xét
Tôi và anh ở cùng một ký túc xá. Ra vào biết mặt, nhưng chẳng hề quen. Anh là người cao lớn, đẹp một cách tài tử nhưng nhìn hơi ... đểu . Nghe nói anh là "cây đinh" của lớp và thuộc hàng có "máu mặt" ở ký túc xá này . Có lẽ ý thức đầy đủ về điều đó nên anh khá kiêu hãnh. Còn tôi thì không sao ưa nổi cái loại người hãnh tiến... vô lý này, dù rằng anh chẳng hại đến ai . Cho nên gặp anh tôi hay vênh mặt lên, tuy cũng chẳng biết để làm gì!

Ban đầu thì anh ngạc nhiên, hay đúng hơn là anh cảm thấy xúc phạm. Thường thì anh xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ nổi đình nổi đám. Anh luôn được sự ngưỡng mộ của các cô gái . Họ xoắn lấy anh hoặc tranh thủ cười duyên. Vậy mà chỉ có tôi là dám coi thường anh ra mặt. Anh biết vậy và thường hay chú ý đến tôi . Bữa nọ, tôi đi học về. Lên cầu thang và gặp anh đi xuống. Cầu thang thì hẹp, vậy mà anh cứ lẩn quẩn, loanh quanh, đi không đi, ở không ở. Thấy tôi, anh bối rối, nhưng sau cái nhìn là cả một sự dò xét. Tôi thản nhiên: "Có chuyện gì không?". Anh ngượng ngùng: "Tôi thấy bạn quen quen". Suýt chút nữa thì tôi phì cười . Một cách làm quen quá ư là cổ điển. Tôi cố tình lạnh lùng: "Vậy à". Rồi bỏ đi . Anh nhìn theo ngơ ngẩn. Nhưng khổ nỗi, người nói: "Ghét của nào trời trao của đó". Nửa năm sau chúng tôi yêu nhau!


Kể từ đó, anh dẹp bỏ bộ mặt kênh kiệu, khó ưa mà thay vào đó gương mặt dễ thương hơn. Anh là người có cá tính. Tôi cũng vậy . Đôi khi chúng tôi cãi nhau một cách khốc liệt tưởng chừng như sẽ chia tay . Nhưng rồi chúng tôi vượt qua được, để lại thấy rằng hiểu nhau hơn. Ở bên anh, tôi bình yên và hạnh phúc. Anh đàn hát rất hay . Những tối rảnh rỗi, chúng tôi thường lên sân thượng, và anh hát cho tôi nghe những bài tình ca . Ô, mới tuyệt làm sao! Cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được giọng hát ấm áp đó.
Tưởng rằng chúng tôi sẽ có nhau mãi mãi . Cho đến một ngày kia, anh đã thú nhận rằng gia đình đã "nhắm" cho anh một cô gái . Hiền lành, thua tôi về học thức nhưng lại giàu có hơn tôi . Nghe anh nói, ban đầu tôi cứ tưởng là đùa . Nhưng rồi sau đó, hình như để khẳng định thêm điều ấy, chị anh đến gặp tôi vừa như van xin, vừa như đe dọa . Tôi không ngờ chuyện tình cảm của mình lại éo le như trong tiểu thuyết. Tôi rút lui vì tự ái . Còn anh thì không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình.

Tôi như biến thành kẻ khác. Lạnh lùng và trầm lắng đi . Tôi bắt đầu tập quên anh. Công việc đầu tiên là dời chỗ ở, bởi tôi biết chắc rằng ở nơi này thì trái tim tội nghiệp của tôi sẽ mềm yếu mỗi khi gặp anh. Anh dò la qua bạn bè. Nhưng tất cả đều từ chối . Bởi vì trong mắt họ anh là một kẻ hèn, và hơn nữa họ muốn tôi được yên. Có những đêm tôi không ngủ được. Dưới đường vắng vọng lên tiếng chổi lào xào của những người lao công làm khuya, tôi lại nhớ anh quay quắt. Cuối cùng rồi mọi việc lại đâu vào đấy . Anh ra trường và ở lại thành phố làm việc. Cuộc tình duyên của anh nghe nói cũng không thành. Tôi biết tin. Không vui, không buồn, không lo lắng. Tôi chỉ thấy mình thật đáng thương. Thỉnh thoảng ngoài đường phố chúng tôi gặp nhau và chào nhau theo đúng phép của người quen cũ. Đôi khi chạy thật nhanh trên đường, anh lướt qua tôi đầy dửng dưng, xa lạ. Vậy mà đã có một thời chúng tôi yêu nhau ...

(st)

Tổng hợp đề thi tuyển sinh ĐH-CĐ của BGD&ĐT từ năm 2002 - 2012

Unknown | 03:38 | 0 nhận xét


Nhằm tạo điều kiện cho các bạn học sinh THPT có thêm tài liệu học tập, ôn thi trước 2 kỳ thi quan trọng là TN THPT và tuyển sinh ĐH-CĐ 2013. Mình đã tự tay tổng hợp tất cả các đề thi kèm đáp án chính thức của BGD&ĐT của tất cả các môn thi (kể cả đề dự trữ) trong các kỳ thi tuyển sinh từ năm 2002 đến năm 2012. Tất cả tài liệu này thực ra có trên mạng nhan nhãn, nhưng mình đã cố gắng tổng hợp thành 1 file duy nhất, bản PDF đẹp nhất, thuận tiện hơn để tải về máy. Hi vọng đây sẽ là tài liệu hữu ích để các bạn có định hướng tốt hơn trong quá trình ôn thi.




Link download: http://www.mediafire.com/?zc618a9hwrh0ylq

Ngoài ra mình chia sẻ thêm folder tài liệu bao gồm rất nhiều đề thi thử của các trường THPT trong cả nước. Folder cập nhật thường xuyên...


Link folder tài liệu ôn thi: http://www.mediafire.com/?1q99r3ccpvq5w

Bạn nào có nhu cầu tải tài liệu học tập trên http://tailieu.vn thì đọc bài này ttp://khongphaixoan.blogspot.com/2012/04/tb-nhan-download-ho-tai-lieu-tren-trang.html hoặc comments để lại link tài liệu và địa chỉ mail. Mình sẽ download hộ và gửi vào mail nhanh nhất có thể :))

Rất mong nhận đc nhiều ý kiến đóng góp của mọi ng để kho tài liệu của mình ngày càng có ích hơn :))


Đề thi vào Ngân hàng Nông nghiệp (Agribank) 2012

Unknown | 00:28 | 1nhận xét

Hiện nay mình đang cập nhật một số tài liệu liên quan (lưu hành nội bộ) và đề thi tuyển dụng vào Agribank các năm trước. Mình sẽ sớm post lên để các bạn có thêm 1 công cụ ôn thi trước đợt tuyển dụng "nóng hổi" sắp tới. Rất mong ae ủng hộ.

Mọi ng để lại mail để nhận tài liệu nhé (Sr vì sự bất tiện này)

Ngày 24/09/2012

Trọn bộ tài liệu ôn thi vào Agribank 2012 ở các môn thi: Tín dụng, Kế toán, Tin học, IQ (tham khảo thêm). Chi tiết bộ tài liệu bao gồm:
  • Tổng hợp đề thi vào Agribank (5 đề)
  • Đề thi tín dụng vào Agribank KV1 2011
  • Đề thi Tín dụng vào Agribank 24-10-2010 (gồm 2 đề Chẵn, Lẻ có đáp án)
  • Đề thi Kế toán vào Agribank 24-10-2010 (đề chẵn)
  • Đề thi Tin học vào Agribank 7-11-2010
  • Đề thi Kế toán + 1 số câu Tin học + 1 số câu TA vào Agribank
  • Đề thi vào Agribank TPHCM
  • Đề thi tin học Agribank
  • Đề thi IQ vào Agribank 19-10-2009

Tài liệu được tổng hợp từ các nguồn sau:

Diễn đàn http://ub.com.vn
Website http://www.giangblog.com/
Diễn đàn http://sinhviennganhang.com
Một số website, diễn đàn khác

=> Link download (1 file duy nhất): Tải tại đây | Dự phòng
(Click vào link, đợi 5s rồi ấn Skip Ad để thấy link)

Một số file PDF nếu ko đọc được thì tải chương trình đọc mới nhất TẢI TẠI ĐÂY

_======================================_

Tổng hợp 1 số đề thi của Khu vực Miền Trung (23-24/10/2012)

Đề tin học văn phòng:

Nhận xét: Đề Tin học ra rộng Office2003, Word 24 câu, Excel + Power Point 26 câu. Phần Word dễ hơn với các phím tắt quen thuộc và cả ghi chú lần hình ảnh cho các bạn dễ nhận diện. Ví dụ như save sẽ có thêm hình cái điã cứng, undo với cái mũi tên quay ngược... Đừng lo lắng quá. Chỉ có một số cái hơi hóc như để thay đổi phong chứ cần tổ hợp phím nào hay shift tab sẽ có tác dụng gì...Bên excel toàn hàm là hàm, từ rank, đến even, đến if and, đến count,... nói chung làm các hàm thông dụng

=> Xem trước:

=> Linkdownload: Tải xuống | Link dự phòng

Đề tín dụng (lẻ):

==> Xem trước:


==> Link download: Tải xuống | Link dự phòng

Đề chẵn:

Câu 1: BCKQKD năm 2011 của công ty cho biết DTT là 150 tỷ, LN gộp 45 tỷ, Tổng TSBQ là 75 tỷ và HTK BQ là 15 tỷ. Tính hệ số vòng quay tổng tài sản và vòng quay HTK của công ty.

Câu 2: Báo cáo lưu chuyển tiền tệ đề cập đến vấn đề:
A. Khả năng thanh toán của công ty
B. Khả năng tạo tiền mặt của công ty
C. Giá trị hiện tại của luồng tiền tương lai
D. Cả 3 đáp án trên

Câu 3: Giao dịch nào làm tăng hệ số ngắn hạn của công ty biết hệ số này > 1
A. Thu hồi KPT và tiền được chuyển vào TKTG của cty tại NH
B. Cty nua TSCĐ bằng TM
C. Cty thanh toán KPTra
D. Cty mua NVL trả chậm

Câu 4: Công ty ABC cho thuê tài sản:
Số tiền tài trợ: 10 tỷ
Thời hạn tài trợ: 3 năm
Kỳ thanh toán tiền thuê hàng năm
Lãi suất: 15%
Thời điểm: cuối mỗi kỳ hạn

Yêu cầu: Lập bảng phân dư nợ gốc và lãi theo niên kim cố định

Một bài cho TSNH, TSDH, Nợ NH, Nợ DH và VCSH. Nhân xét về tình hình hoạt động của cty.

Một bài tính HMTD không khó.

(Mình chỉ nhớ đề vây thui. Chúc các bạn thi may mắn nha)

Đề kế toán (lẻ):

Phần A. Lý thuyết:
I. 4 câu trắc nghiệm hỏi
1. Thiếu quỹ tiền mặt xảy ra khi:
2. Lệnh chuyển nợ là:
3. Đâu là tài sản có trong các loại sau:
4. Hoạt động nào ko chịu thuế GTGT:

II. Các trường hợp phát hành giấy tờ có giá của NH? giải thích. VD minh họa

Phần B. Bài Tập

Xử lý, hạch toán, ghi vào TK chữ T các NV:
1. UNC để thanh toán nợ + lãi vay
2. Mua ngoại tệ
3. Chi quảng cáo trên báo
4. NH nước ngoài báo Có
5. KH nhờ thu
6. Mở TK tiết kiệm
7. KH tất toán TK tiết kiệm ở trên
8. Chuyển tiền NH cùng hệ thống
9. Phát hành kỳ phiếu
10. Cho vay để ký quỹ ngoại tệ
11. Thu phí dịch vụ thanh toán
12. Ko nhớ

Tính KQKD


Tổng hợp 1 số đề thi của Khu vực Miền Nam (28-29/10/2012)

Môn Tín dụng: 

Đề chẵn

Đề lẻ

 => Download (bản đẹp cả 2 đề): Tải xuống | Link dự phòng


Môn kế toán:
=> Download bản đẹp: Tải xuống


Môn TTQT: 
=> Download bản đẹp: Tải xuống

Môn CNTT:
=> Download bản đẹp: Tải xuống

Môn Tin học và TA:
=> Download: Tải xuống

(Sưu tầm từ UB edit by KakA)

Các bạn tiếp tục ấn Like và để lại mail để nhận thêm đề thi khu vực Miền Bắc nhé :)) Thân

Truyện ngắn: Hãy hôn em đi anh

Unknown | 18:22 | 0 nhận xét

 ____________~ ♥ ~______________

- Hôn anh đi nhóc của anh.

- Không. Con bé ngúng nguẩy đẩy người yêu nó ra và rút trong cặp 1 tờ giấy, giơ lên gí sát mặt và đọc: Èm hèm…..

Điều 1: Hôn phải có lý do chính đáng.

Điều 2: Hôn phải đúng nơi, đúng lúc, đúng chỗ.

...Điều 3: Hôn mất rất nhiều calo. Hôn sẽ mang tới 278 loại vi khuẩn,1 nụ hôn dài có thể truyền tới 10 triệu vi khuẩn.Ngoài ra có thể mắc bệnh suy nhược cơ thể do virus Epstein_Bar và viêm gan B.

Điều 4: Hôn có thể…….
Anh cười phá lên và kéo con bé lại gần :"Em đọc mấy cài vớ vẩn đó ở đâu vậy?.Cứ làm như anh bị hủi không bằng ý.Sợ anh bị HIV hay HBV hả cô bé? Được rồi để ngày mai anh sẽ đi khám xem anh có mắc bệnh gì không nhé"

- Ha..ha..ha. Đúng rồi,em sợ anh bị bệnh truyền nhiễm.Con bé lè lưỡi ra trêu anh.

- Anh : Nếu thế thật em sẽ phải chăm sóc anh cả đời.Vậy càng tốt.

- Nó: Xí. Ai thèm chăm anh cơ chứ.Lúc đấy em chạy mất dép còn chẳng dám quay lại nhặt nữa là.

Anh giả vờ giận dỗi :"Xuy..Xuy..Vậy tránh xa anh ra. Không chơi với em nữa."

Nói rồi anh quay mặt đi.


Con bé lay lay vạt áo anh: " Thôi em thương , để em thơm cái nào,không hôn thì thơm vậy,nói rồi con bé chụt, chụt ... vào trán, vào má, vào môi anh. Nó không biết là đã đụng vào dây thần kinh phấn khích của anh. Anh giữ chặt 2 cánh tay nó và hôn lên đôi môi nó bằng 1 nụ hôn nồng cháy, nó cố dùng sức đẩy anh ra nhưng vô tác dụng. Vài phút sau nụ hôn cũng kết thúc.

Nó thở hổn hển :"Anh vi phạm điều lệ hôn rồi đấy nhé.Giờ nghe bản án giành cho anh đi"

- Được anh chấp nhận hết. Anh cười âu yếm và nắm tay nó cùng đi trên con đường rộng thênh thang 2 bên đường những cây cổ thụ chụm đầu vào nhau tạo thành 1 vòng cung che đi cái nắng chói chang của mùa hè. Chính nơi này nó và anh đã gặp nhau. Nó và anh cứ tan học lại đến đây đi dạo.

Không hiểu vì sao hôm sau anh đi khám thật. Thực sự là mấy ngày nay anh cũng cảm thấy trong người rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn buồn nôn. Lần đầu tiên đến bệnh viện, ngơ ngác như con nai vàng, hôm ấy là thứ 6 nên bệnh viện đông ngịt người.

Đợi gần 4 tiếng mới khám xong, lúc cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay mặt anh biến sắc. Bầu trời như tối sầm lại trước mắt anh. Anh cầm tờ giấy và vò nát nó trong tay từ lúc nào không hay.

Anh không ngờ ông trời lại đùa ác với anh như thế. Anh hối hận vì đã hôn nó. Đầu óc choáng váng, giờ anh chỉ nghĩ đến nó. Anh muốn gặp nó, muốn được nó an ủi nhưng 1 ý nghĩ khác lại đè lên :

- Không được, không thể gần cô ấy, không thể để cô ấy lây bệnh của mình.

Hôm đó nó gọi cho anh mấy chục cuộc điện thoại mà anh không nghe.Nó nhắn tin anh cũng không trả lời.

Rồi nó cũng nhận được tin nhắn của anh:

- "Em ơi chúng mình chia tay nhé. Anh mệt mỏi vì yêu em lắm rồi" .

Nó sững người khi đọc được tin nhắn của anh. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói mệt mỏi hay chán nó cả.

Vì sao? Vì sao mà bỗng dưng anh lại làm vậy. Nó như bị ai đó từ thiên đường đẩy xuống địa ngục. Nó không tin những gì anh nói. Nó chạy vụt đến nhà anh, đầu tóc cũng không kịp chải, mồ hôi thì nhễ nhại. Nó vừa thở hổn hển vừa gọi cửa nhưng anh không mở cửa, thế là nó trèo tường vào. Cái tường cao đến hơn 3m mà nó chi có 1m56, may mà có những viên gạch nhỏ ở đó nó xếp lại và trèo vào rất khó khăn, tay,c hân nó đều bị xước và chảy máu.Lúc nhảy từ độ cao hơn 3m xuống nó đã vấp vào hòn gạch làm chân như gãy làm đôi, đau lắm nhưng nó không khóc vẫn cố lê vào và đẩy cửa ra đờ đẫn nhìn anh, anh đang nằm trên ghế sôpha. Nhìn nó anh ngạc nhiên:

- Em vào đây bằng cách nào thế?

- Bay.

- Em đến đây làm gì? Về đi. Anh không muốn nhìn mặt em nữa.

- Tại sao?

- Chẳng tại sao hết.Vì chán chứ sao.

Anh chẳng thèm nhìn nó nên cũng chẳng biết là nó đang bị chảy máu và đau như thê nào và nó cũng giấu không để anh biết. Nó luôn vậy, luôn tỏ ra dũng cảm trước anh. Nó cười cười và lay lay người anh: " Vậy để em làm anh hết chán nhé. hehe. Để em đấm lưng cho anh nào hay chơi chữ nhé, cờ vua vậy ".

Anh không nói gì.Nó lại độc thoại:

- Hay em hôn anh nhé!

Như 1 phản xạ tự nhiên anh quay lại và nhìn vào mắt nó : " Không bao giờ ".

Phản ứng của anh làm con bé phát hoảng. Anh chưa bao giờ như vậy. Anh thích nó hôn anh, thích nó ôm anh và nũng nịu với anh lắm cơ mà.

Nó không nói gì cúi mặt và chầm chậm ngồi xuống đất tựa vào ghế anh đang nằm, chân tay nó đau buốt, máu đã thôi chảy nhưng càng ngay càng đau hơn. Nó nhìn lên bàn thấy 1 tờ giấy hơi nhàu nát, đưa tay vô hồn nó cầm tờ giấy lên đọc. Chuẩn đoán: viêm gan B cấp tính.

Nó đưa tay dụi mắt nghĩ mình hoa mắt, đang lướt lên nhìn tên thì 1 bàn tay từ sau nó giật lấy tờ giấy nói với nó giọng dữ dằn: " Này đồ mất lịch sự kia, sao lấy đồ của người khác mà xem như thế "

Nó quay lại nhìn anh mắt long lanh, chỉ còn 1 chút 1 chút nữa thôi nước mắt sẽ oà ra: " Hãy nói với em đây không phải là sự thật. Em chỉ đùa thôi mà. Em đâu muốn anh mắc bệnh chứ. Sao anh lại phải viết cái giấy vớ vẩn này để lừa em. Anh đùa với tính mạng mình như thế à?"

Anh cúi mặt: " Anh bị viêm gan b. Hôm qua anh đã đi khám, anh cũng chẳng biết vì sao khi nghe em đùa anh lại nảy ra ý định đi khám. Giờ anh là 1 kẻ bệnh tât. Anh sắp chết rồi. Em đi đi. Tránh xa anh ra nếu không em sẽ lây bệnh đấy "

- Không , em không đi đâu. Em sẽ chăm sóc anh. Có chết thì cùng chết. Em sợ sẽ không tìm được người yêu em như anh. Nếu anh đi rồi em sẽ cô đơn. Em không muốn.

Con bé khóc và ôm chặt lấy anh. Anh đẩy nó ra:

" Sẽ có người yêu em hơn anh. Thật đấy. Ông trời không muốn anh sống nữa nghĩa là ông ấy thấy em và anh không hợp nhau nên muốn tách chúng ta ra. Ông ấy đã tìm cho em 1 người yêu em hơn anh rồi. Người ấy sắp đến rồi. Không tin em đợi mà xem "

- Kệ.Mặc ông ấy, cho dù ông ấy tìm được người tốt hơn anh em cũng không cần.

- Vậy em phải nghĩ cho bố mẹ em chứ. Sao em ích kỷ thế. Em mà chết họ sẽ rất đau đớn, em sẽ trở thành 1 đứa con bất hiếu.

- Em biết làm thế có lôĩ với bố mẹ nhưng họ vẫn còn chị em , em trai em mà. Vả lại làm người ai mà chẳng phải 1 lần chết chỉ là sớm hay muộn thôi.

Anh thở dài chẳng biết làm sao khuyên giải nó nữa. Theo anh đó là 1 ý nghĩ tiêu cực mà không chỉ mình nó, nhiều đứa trẻ như nó cũng nghĩ như vậy. Vậy nên càng ngày càng nhiều vụ tử tự ở lứa tuổi như nó xảy ra. Nó vốn là đứa ngang bướng lại hay cãi cùn nữa. Bao nhiêu lần tranh luận với nó anh đều giơ 2 tay đầu hàng. Anh tiếc cho nó là sao không học ngành luật.

Anh nghĩ rồi khi anh ra đi rồi nó sẽ dần quên được anh và bắt đầu với cuộc sống mới của nó thôi. Vậy là anh để nó ở bên mình.

Từ hôm đó ngày nào nó cũng dính lấy anh. Anh đi học nó cũng đi cùng anh tới trường nó học. Hai trường đại học tuy cùng trong thành phố nhưng cách nhau khá xa. Nó phải đi 2 tuyến xe buýt mới từ trường anh về đến trường nó. Vậy mà ngày nào nó cũng làm vậy. Anh thương nó lắm, bảo nó không cần làm vậy nhưng nó cười khì khì và xua tay: "Tuổi trẻ phải ngao du thiên hạ".

Ngao du gì cơ chứ ngày nào cũng đi từ chỗ này đến chỗ kia cùng 1 địa điểm mà gọi là ngao du. Anh biết nó làm thế là để anh vui vì nó nghĩ rằng bệnh tình của anh nhất định chữa được. Nhưng nó đâu biết rằng bác sĩ bảo bệnh của anh đã bắt đầu vào giai đoạn cuối, cùng lắm anh chỉ sống được nửa năm nữa.

Mặc dù kém anh 2 tuổi nhưng nó trẻ con và hồn nhiên hơn anh còn anh thì chính chắn và ra dáng người lớn hơn nhiều. Anh có dáng cao, hơi gầy, khá đẹp trai . Nhiều cô gái mơ ước có được anh , nhiều cô gái xinh hơn nó theo đuổi anh, mà không hiểu tại sao anh lại yêu nó. Có lẽ là từ cái lấn nó nhìn thấy 1 cô bé trạc tuổi nó bị đám con trai trêu ghẹo, nó đã đi tới và nói cho đám con trai ấy 1 trận, không ngờ nó bị 1 thằng trong đám đó xông ra và cho ăn 1 cái tát. Nó không khóc mà trừng trừng nhìn thằng đó. Lúc đó anh không biết mình đã trở thành anh hùng hay là kì đà cản mũi nó nữa. Anh đã giải quyết tình huống 1 cách êm thấm và lôi xếnh xệch nó đi. Nó không những không cảm ơn anh mà còn tức giận trách móc anh sao không để nó cho bọn lưu manh kia 1 bài học. Anh chỉ cười và xoa xoa vào đầu nó:" Cô bé vừa nãy anh không kéo em đi chắc xảy ra án mạng rồi". Nó cười ha ha và xoa xoa lại vào đầu anh:" Này anh trai tôi ghét nhất ai xoa đầu tôi đấy nhé. Vả lại, nếu có xảy ra án mạng thật thì ít nhất tôi cũng trở thành anh hùng được lưu danh sử sách"

Bệnh tình của anh càng ngày càng nặng nhưng trước mặt nó anh vẫn tỏ ra khoẻ mạnh. Anh không nói cho bố mẹ biết và thường lấy lí do không về nhà để khỏi bố mẹ phát hiện ra. Một hôm anh thấy chóng mặt và đau khắp người rồi trời tối sầm trước mắt anh. Mở mắt ra anh thấy mình đang ở trong bệnh viện, xung quanh anh là bố mẹ và cả họ hàng nữa. Anh nhìn quanh không thấy nó đâu, bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Mọi người ai cũng buồn rười rượi. Đặc biệt anh thấy đôi mắt sâu thẳm của mẹ, đôi mắt sâu thẳm ấy hình như đang mọng nước. Người ta thường bảo những người mắt sâu là sâu sắc và khó đoán nội tâm họ. Còn anh thì thấy đó là đôi mắt buồn, đầy suy tư. Mẹ đang cười với anh,nụ cười hiền hậu và nắm lấy đôi bàn tay anh: "Con ơi không sao đâu, nghỉ ngơi 1 lát sẽ khỏi thôi ". Anh nở nụ cười yếu ớt cười với mẹ. Anh biết mẹ chỉ đang cố gắng an ủi anh, có lẽ mọi chuyện đã bại lộ, họ đã biết được bí mật anh giấu họ. "Viêm gan B ", 3 từ ấy chẳng khác gì "chết chắc rồi". Ông trời thật không công bằng với anh. Là 1 đứa con trai ngoan hiền, giỏi giang,a nh là người sống có tinh thần trách nhiệm, có những ước mơ cao đẹp, biết bao dự định mà anh chưa thục hiện được tại sao lại bắt anh phải đi sớm vậy.

Cửa phòng bệnh bỗng bật mở, nó lao vào chạy đến bên anh quên cả chào mọi người, nó khóc và lay lay anh:" Em đến rồi. Anh sẽ không sao đâu. Có em ở đây, nhất định anh phải sống. Anh còn nhớ không 3..2..1..MỤC TIÊU CỦA CHÚNG TA LÀ NGÀY NGÀY KHOE RĂNG. Nó vừa nói vừa lấy tay kéo 2 bên miệng ngoác to ra. Anh bật cười, nó làm anh hạnh phúc quá. Thế này ra đi cũng mạn nguyện rồi. Lúc này có lẽ mọi người đã hiểu ý và rút lui hết chỉ còn mình anh và nó. Nó cầm bàn tay gầy guộc của anh và lẩm bẩm " Chưa có vợ thì đeo ngón này, có vợ rồi thì đeo ngón này."

Nói rồi nó lấy trong túi áo 1 vật gì đó sang sáng đeo vào ngón tay áp út của anh. Nó cũng giơ ngón áp út của nó lên múa may trước mặt anh. Anh nhìn nó , mắt long lanh nhưng cố kìm không để nước mắt chảy ra. Anh không thể khóc. Anh đã từng nói với nó

- Đàn ông chỉ nên khóc khi không còn cha mẹ trên đời nữa. Anh sợ những lời nói của mình đánh lại chính mình nên anh đã kìm nén không khóc. Nó ngước lên nhìn anh và bắt gặp ánh mắt của anh. Nó ghé sát mặt mình vào mặt anh, anh bỗng sực tỉnh đẩy nó ra: "Em làm gì đấy. Định sàm sỡ anh à? Đồ lưu manh ". Anh càng tránh thì nó càng lấn tới. Anh yếu quá không ngăn nổi sức nó hay lá sức nó quá mạnh để rồi môi nó chạm môi anh.

-Em cút đi.Tránh xa anh ra.

Anh dùng tất cả sức lực đẩy nó ra nhưng nó ghì chặt tay anh. Hình như cảnh tượng này bị làm ngược chiều thì phải. Nó đóng nhầm vai, làm gì có kiểu 1 cô gái ghì tay để hôn 1 chàng trai như nó chứ . Nụ hôn của nó thật mãnh liệt và anh cũng như bị thứ ma lực gì đó hút lấy. Đầu lưỡi của anh và nó quyện vào nhau. Giá như cái đồng hồ thời gian sẽ chẳng bao giờ chạy nữa để anh và nó cứ giữ nguyên cái tư thế này thì tốt quá. Nhưng anh bỗng sực tỉnh ra mình sắp ra đi rồi, mình không thể mang theo người con gái anh yêu đi được. Anh không thể làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy, con đường phía trước của cô ấy còn quá dài và sẽ có người yêu cô ấy hơn anh. Thời gian vừa qua cô ấy đã cho anh quá nhiều hạnh phúc rồi. Giờ anh phải trả lại cô ấy về với cuộc sống tươi đẹp đang đón chờ cô ấy. Ý nghĩ ấy của anh đã làm nó bị đẩy mạnh ra. Nó lảo đảo suýt ngã. Nhưng trước khi môi nó dứt ra khỏi môi anh, nó đã cắn mạnh vào môi anh và môi nó máu ứa ra.Mặn và tanh. Anh sửng sốt trợn mắt nhìn nó

- Em bị điên à? Muôn chết hay sao hả?

Anh vùng dậy khỏi giường lấy chai nước chạy đến và vành mồm nó ra đổ vào bắt nó súc rồi nhổ ra nhưng nó không chịu. Nó nuốt nước và cười:

- Haha. Giờ máu em và máu anh đã quyện chung làm 1 rồi.

Anh buông thõng tay làm chai nước rơi xuống đất.

- Em đúng là đồ ngốc. Tại sao em luôn ngốc như vậy. Em làm thế có biết là anh chết sẽ không nhắm mắt không hả? Em ác vừa thôi chứ.

Anh nói trong tiếng nấc, nước mắt anh rơi. Phải rồi anh đã từng nói đàn ông chỉ khóc khi không còn bố mẹ nữa, nhưng anh đã nhầm, anh đã khóc thêm cho 1 người nữa , đó là người con gái anh yêu và mãi yêu. Là người con gái dám đi cùng anh tới bất cứ chân trời nào.

Nó đưa tay vuốt nhẹ mắt anh, lau khô những giọt nước mắt của anh: "Anh đã bảo con trai chỉ khóc khi không còn được ở bên bố mẹ nữa thôi cơ mà. Sao anh lại khóc?"

Anh ôm nó vào lòng:" Hứa với anh 1 chuyện được không?".

Nó không nói gì, anh nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt như van nài, cầu xin:" Hứa với anh đi. Em phải hứa với anh nếu không anh chết cũng không nhắm mắt đâu"

- Anh nói đi.

- Hứa với anh, em nhất định phải sống thật tốt, phải tiếp tục đi học. Em nhất định phải trở thành 1 tỷ phú như Bill Gates mà em từng ước mơ và nhất định phải tìm được 1 người yêu em nhiều hơn anh yêu em. Được không?

Anh nắm đôi vai gầy guộc của nó, mắt đanh nhìn như đặt tất cả hi vọng vào nó. Nó chỉ cúi mặt và gật nhẹ đầu, lúc này nước mắt nó nhỏ xuống những viên gạch dưới sàn nhà, mắt nó nhoà đi, nó không muốn anh thấy nó khóc. Nó quay người và lao ra khỏi phòng.

Ba ngày sau anh ra đi. Người ta không ngờ anh lại ra đi nhanh như thế. Mọi người ai cũng khóc và gào thét tên anh mong anh quay lại. Nhưng thần chết đâu để anh quay lại. Chỉ mình nó là không khóc, nó ngôì 1 góc và ôm tấm hình anh và nó chụp chung vào lòng và lẩm bẩm:" Đợi em 1 chút 1 chút nữa thôi ". Nó đã không giữ lời hứa với anh.

Sau ngày mất của anh 1 ngày. Lại có 1 đám tang nữa. Lúc chết, người ta vẫn thấy cô gái đó ôm tấm ảnh có hình 1 ngừời con trai và 1 người con gái. Người con trai với nụ cười đẹp như thiên thần, còn người con gái thì với vẻ tinh nghịch giơ 2 ngón tay chĩa vào đầu người con trai. Trông họ thật đẹp đôi!

(Sưu tầm)

Đề thi Giao dịch viên - Eximbank Đồng Nai 30/8/2012

Unknown | 23:26 | 0 nhận xét


Có 3 bài thi (nghiệp vụ, tiếng Anh và iq)
Nghiệp vụ thi tự luận, 5 câu (xem phía dưới)
Tiếng Anh trắc nghiệm 40 câu, 10 câu tự điền từ vào chỗ trống ...

ĐỀ THI TUYỂN DỤNG EXIMBANK 2012
Vị trí: Giao dich viên - chi nhánh Đồng Nai
Môn thi: Nghiệp vụ tín dụng
(Thời gian làm bài: 90ph)
-=======0o0=======-
1. Nêu nội dung các hình thức thanh toán ko bằng tiền mặt
2. Theo luật quản lý ngoại hối, người cư trú là gì, người ko cư trú là gì
3. Nêu các rủi ro trong hoạt động huy động vốn. nếu các biện fáp khắc fục.
4. Phân khúc khách hàng là gì? ý nghĩa? nêu vd về việc phân khúc khách hàng tiền gửi

Bài tập:
1 KH có sổ TK như sau: vốn gốc 500 tr, kỳ hạn 3 tháng, ngày gửi 1/1/2012, lãi nhận cuối kỳ, lãi suất 13%/năm. ngày 5/7 KH đến tất toán, tính số tiền lãi mà NH phải trả.

Biết rằng: 

- Ngày 8/3 ngân hàng công bố lsuất tiền gửi tiết kiệm kỳ hạn 3 tháng là 12.5%,
- Ngày 15/5 ngân hàng công bố lsuất TGTK kỳ hạn 3 tháng là 12%

(Nguồn: ub.com.vn)

Máy tính xuất xứ Trung Quốc cài sẵn “mã độc”

Unknown | 22:57 | 0 nhận xét

Sự kiện này đã được tiết lộ trong các tài liệu tòa án niêm phong ngày 13-9 tại một tòa án liên bang ở Virginia (Hoa Kỳ). Các thông tin trong tài liệu mô tả về một chiến dịch của Microsoft chống lại tội phạm mạng đang nhắm vào hệ điều hành Windows - mục tiêu tấn công lớn nhất của các loại virút. Trong đó, Microsoft đã phát hiện một loại mã cực độc mang tên Nitol.

“Cửa hậu” Trung Quốc

Các nhân viên trong nhóm điều tra của Microsoft tại Trung Quốc đã mua 20 máy tính mới từ các nhà bán lẻ và cho chúng kết nối Internet. Windows bản lậu được cài sẵn trên tất cả máy tính được mua và bốn trong số đó được “tặng thêm” mã độc cài sẵn.

Một máy tính có Nitol được chú ý nhất vì mã độc này ngay lập tức thức giấc và hoạt động khi điều tra viên mở máy lần đầu tiên mà không cần bất cứ thao tác nào từ phía người dùng. Nitol có chức năng cài đặt các backdoor (“cửa hậu”) để tội phạm mạng có thể điều khiển máy tính từ xa thực hiện gửi thư rác, theo dõi người dùng máy tính, đánh cắp dữ liệu cá nhân hoặc tấn công các trang web trên mạng... Laptop chứa Nitol được sản xuất tại Công ty máy tính Hedy ở Quảng Châu, Trung Quốc. Tài liệu của Microsoft đã mô tả khả năng hoạt động của mã độc Nitol: “Ngay khi chúng tôi mở máy, nó bắt đầu dò tìm khắp Internet nhằm liên lạc với một máy tính khác”. Mức độ lây nhiễm đáng kinh ngạc, chỉ cần cắm ổ USB chứa Nitol vào máy lây nhiễm, nó sẽ tự nhân bản sang đó. Kế đến, ổ USB cắm vào bất kỳ máy tính nào khác, Nitol tiếp tục lây nhiễm nhanh chóng vào mục tiêu mới. Trong hồ sơ trình tòa án, Microsoft đã cung cấp vài ngàn mẫu mã độc Nitol gồm nhiều biến thể khác nhau.

Theo Microsoft, bất chấp khoảng cách địa lý, Nitol đã lây lan nhanh chóng trên nhiều máy tính tại Trung Quốc, Hoa Kỳ, Nga, Úc và Đức. Theo số lượng tăng dần, các máy tính lây nhiễm góp phần tạo ra mạng botnet Nitol (mạng máy tính “ma” chịu sự điều khiển từ xa của chủ nhân) - một công cụ hái ra tiền cho tội phạm mạng - có thể đe dọa bất cứ hệ thống máy tính nào trên thế giới khi chúng đạt đến số lượng vài trăm ngàn, vài triệu hoặc hơn các “máy tính ma” (máy tính bị lây nhiễm).
Trong quá trình điều tra, Microsoft còn phát hiện tất cả biến thể của Nitol trên các máy tính bị lây nhiễm đều luôn kết nối đến các máy chủ C&C (ra lệnh và điều khiển) liên quan đến tên miền 3322.org của một công ty Trung Quốc.
Microsoft cáo buộc website này là trung tâm chính cho những hoạt động bất hợp pháp. Tên miền này là “ngôi nhà lớn” cho hoạt động của mã độc Nitol và hơn 560 loại mã độc khác, tạo thành kho lưu trữ các phần mềm “nhiễm mã độc” lớn nhất mà Microsoft chưa bao giờ gặp phải.
Trước đó, các hãng bảo mật của Mỹ từng cảnh báo về việc tên miền 3322.org chiếm hơn 17% các giao dịch web độc hại của thế giới trong năm 2009. Năm 2008, Hãng bảo mật Kaspersky Lab (Nga) cũng đã công bố bản báo cáo bảo mật chỉ ra rằng 40% các chương trình phần mềm độc hại tại một thời điểm có kết nối đến 3322.org.

Ông David Anselmi, giám đốc cao cấp của bộ phận điều tra tội phạm máy tính Microsoft, chỉ ra sơ đồ phát tán mã độc Nitol - Ảnh: THOMPSON/AP

Máy tính VN có thể đã nhiễm
 
Theo số liệu từ Tổng cục Thống kê VN, trong tám tháng đầu năm nay mặt hàng điện tử, máy tính và linh kiện nhập khẩu có kim ngạch đạt 8 tỉ USD, tăng rất mạnh so với cùng kỳ năm trước, đến 88,7%. Mặt khác, Trung Quốc là thị trường lớn nhất của VN với kim ngạch nhập khẩu đạt 18,2 tỉ USD, tăng 17,9% so với cùng kỳ năm 2011. Điều này dễ dàng nhận thấy qua sự xuất hiện ồ ạt của máy tính xuất xứ từ Trung Quốc tại các cửa hàng bán lẻ ở VN.
Đại diện một nhà bán lẻ máy tính cho biết: hầu hết các thương hiệu máy tính đều có đặt hàng sản xuất tại Trung Quốc, các nhà phân phối tại VN cũng chủ yếu nhập hàng từ Trung Quốc về. Các sản phẩm máy tính có thể được cài đặt sẵn phần mềm hoặc chưa. Máy có cài đặt phần mềm bản quyền có giá bán cao hơn, tuy nhiên nhà bán lẻ không thể nào kiểm chứng bản quyền của phần mềm đã được cài đặt trong máy (!?).
Trong khi đó, theo tài liệu điều tra của Microsoft, nhiều nhà sản xuất máy tính không có thương hiệu và nhà bán lẻ kém uy tín đã không ngần ngại sử dụng những bản phần mềm lậu cài đặt sẵn lên các máy tính nhằm giảm giá thành. Người tiêu dùng sẽ không thể nào biết được sản phẩm mình vừa mới mua đã được cài sẵn mã độc với “cửa hậu” vô cùng nguy hiểm. Họ vô tình trở thành mục tiêu “rất thơm” cho tội phạm mạng.
Trao đổi với chúng tôi, ông Võ Đỗ Thắng, giám đốc Trung tâm đào tạo và an ninh mạng Athena, cho biết: “Đặc tính của botnet là khả năng lây lan và phát tán rất nhanh thông qua mạng Internet. Vì thế với sự phát hiện botnet và điều tra của các chuyên gia Microsoft, tôi tin rằng Nitol có thể đã có mặt tại VN”.
Theo ông Thắng, Nitol này có thể tấn công người dùng VN bằng cách âm thầm mở các “cửa hậu” để tội phạm mạng từ xa có thể truy cập trái phép vào máy tính người sử dụng. Quá trình này diễn ra rất âm thầm nên đối với người dùng cuối không có kiến thức chuyên môn thì rất khó phát hiện.
Trước đây, Hãng bảo mật Kaspersky Lab đã có những khám phá chi tiết về các loại phần mềm gián điệp được cho là nguy hiểm nhất hiện nay như Flame, Madi - mã độc máy tính chuyên phục vụ những yêu cầu đánh cắp thông tin mật từ những hệ thống nhạy cảm gồm nhà máy hạt nhân, hệ thống máy tính của chính phủ.
Ông Jimmy Low, chuyên gia bảo mật khu vực Đông Nam Á của Hãng bảo mật Kaspersky Lab, từng cảnh báo: “Do các trung tâm điều khiển của Flame (C&C server - máy chủ ra lệnh và điều khiển) được tìm thấy ở Trung Quốc và Ấn Độ - hai quốc gia lớn nhất nhì châu Á - nên tôi nghĩ rằng tội phạm mạng hoàn toàn có thể sử dụng các C&C server tương tự để tấn công các đối tượng ở VN hoặc Đông Nam Á nếu chúng muốn”.

Cách phòng chống “cửa hậu”

Ông Võ Đỗ Thắng cho biết để ngăn ngừa việc bị xâm nhập từ “cửa hậu”, người dùng không nên truy cập vào các website hoặc không tải về và cài đặt các phần mềm trên mạng không rõ nguồn gốc.


Song song đó, người dùng nên thường xuyên cập nhật chương trình chống virút, chương trình tường lửa (firewall) bảo vệ máy tính cá nhân và chương trình phát hiện các website có cài mã độc, phần mềm gián điệp như Mcafee SiteAdvisor... Chương trình này sẽ cảnh báo khi người dùng truy cập vào website có cài mã độc, phần mềm gián điệp, “cửa hậu”..., đồng thời ngăn chặn không cho truy cập tiếp để tránh cho máy tính bị lây nhiễm.


Đối với mã độc Nitol, Microsoft cho biết hãng đã điều chỉnh lưu lượng truy cập Internet từ tên miền 3322.org vào một website đặc biệt. Từ đó, Microsoft sẽ tìm cách cảnh báo người dùng máy tính bị lây nhiễm cần cập nhật chương trình chống virút cũng như cách gỡ bỏ Nitol ra khỏi máy của họ. Hiện Microsoft đã ngăn chặn được 37 triệu kết nối mã độc từ tên miền 3322.org.


Hàng loạt trang báo của nhiều nước đăng tải vụ “mã độc” Nitol

Hiểm họa “cửa hậu”

Theo ông Võ Đỗ Thắng, máy tính khi bị “cửa hậu” có thể bị kiểm soát hoàn toàn từ bên ngoài, các hacker có thể xâm nhập trái phép máy tính của người sử dụng, theo dõi quá trình sử dụng máy tính của người dùng như lịch sử truy cập các trang web, có thể đánh cắp user/password của các giao dịch trên mạng, hoặc có thể biến máy tính trở thành công cụ để thực hiện phát tán botnet đến các máy tính khác...


Những nguy hại này nếu xảy ra có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng vì mọi hoạt động của người dùng bị kiểm soát, thông tin bị đánh cắp. Đặc biệt hơn, trong những trường hợp người dùng VN sử dụng máy tính để thực hiện mua bán trên mạng thì các thông tin như thẻ tín dụng, mật mã truy cập vào tài khoản ngân hàng... có thể bị hacker chiếm đoạt để đánh cắp tiền.

Theo Đức Thiện - Thanh Trực
Tuổi trẻ

Đề thi vào Vietcombank khu vực Hà Nội (môn Nghiệp vụ - 8/8/2012)

Unknown | 09:44 | 0 nhận xét

VCB khu vực HN sáng nay vừa tổ chức thi xong. Sơ lược tình hình năm nay như sau: Năm nay thi tập trung: Hội sở ra đề, tổ chức thi tập trung và chấm thi tập trung. Kết quả sẽ được gửi về các CN

Đề thi:

+ Trắc nghiệm (50 câu nghiệp vụ trong 60p, 70 câu tiếng Anh trong 60p). Đề phù hợp với các SV mới ra trường.

+ Tiếng Anh: toàn liên quan đến ngữ pháp, cấu trúc câu là chính. Rất ít nghiệp vụ (ai học khá TA cấp 3 chắc thi tốt vì mọi người đều xuýt xoa dễ quá)

+ Nghiệp vụ: nhiều câu liên quan đến tín dụng, kế toán NH. TTQT chỉ có 3 câu thì phải. Phải làm rất nhanh mới kịp nên mình chỉ nhớ 1 số câu sau:

1. Trường hợp nào không được cho vay:
a. Ban kiểm soát
b. Kế toán trưởng
c. Nhân viên thẩm định món vay
(Không nhớ chính xác lắm nhưng tốt nhất là các bạn nên nhớ những trường hợp không được cho vay trong Quy chế Tín dụng)

2. Tổ chức TD không được cho vay quá bao nhiêu % vốn tự có (15%/ 25%/ 50%/ 100%) Đáp án là 15% nhé ( Chắc chắn luôn - Luật các tổ chức tín dụng và các văn bản của ngân hàng nhà nc ban hành đều nói đến cái này)

3. Khách hàng mỗi năm gửi tiết kiệm 10 triệu đồng bắt đầu từ 1/1, lãi suất 10% năm. Hỏi ngày 31/12 của năm thứ 10 được lĩnh bao nhiêu tiền?

4. Khách hàng có 80 triệu đồng. Nếu gửi TK 6 tháng trả trước lãi 9.5%/năm, trả sau 11%/năm. Hỏi khách hàng chọn hình thức gửi TK trả trước hay trả sau?

5. Thanh toán Visa có thể bằng:
a. Tiền mặt
b. Chuyển khoản
c. Tự động ghi nợ
d. Tất cả đáp án

6. Ngày hết hạn của L/C và ngày giao hàng muộn nhất ngày nào xảy ra trước?

7. Điểm chung nhất giữa Stanby L/C và L/C là gì?

8. Đặc điểm của thấu chi? (đại loại là chủ động, số dư luôn biến đổi và tính lãi từng ngày)

9. Thư tín dụng dự phòng?

10. Khoản mục nào sau đây ko phải là Tài sản có của NH:
a. Tiền gửi TCTD khác
b. Giấy tờ có giá do chính TCTD phát hành
c. Chứng khoán đầu tư
d. Quên rùi

11. Khoản mục nào ko đc ghi nhận trong BCĐKT: (chỉ nhớ đáp án mình chọn là Doanh thu tài chính)

12. Khái niệm TSCĐ: giá trị lớn và thời gian sử dụng trên 1 năm

13. Thẻ tín dụng của VCB có tài khoản chính và phụ, khi thực hiện giao dịch thì sẽ bị trừ vào tk nào:
a. chính
b. phụ
c. do khách hàng yêu cầu
d. cả chính và phụ

14. Ngày 1/1 đầu năm gửi 10tr vào NH. Hỏi 31/12 năm thứ 10 đc bao nhiêu tiền? chỉ nhớ đáp án t tính ra là hơn 175tr

15. NH mua 120tr tiền trái phiếu vào ngày 1/4/2005 (đây cũng là ngày phát hành), mua đúng mệnh giá, chi phí mua= 0; ls 13/năm; trả lãi 6th 1 lần. Hỏi 31/12/2005 kế toán ghi nhận lãi năm đó là bao nhiêu?: 7.8tr 11.7tr 13tr hay 15.6tr

16. Đặc điểm của NH bán lẻ:
a. lượng khách hàng lớn
b. rủi ro cao
c. sản phẩm đa dạng
d. a và c đúng
e. tất cả đúng

17. Khi ls giảm, NH sẽ thu hút đc:
a. tiền gửi
b. KH đến vay
c.
d. ko nhớ

18. Dự đoán ls sẽ tăng, NH có xu hướng: a, cho vay ngắn hạn, ls cố đinh b, cho vay ngắn hạn ls thả nổi c, ls thả nổi, và có điều chỉnh thường xuyên (câu này t nhớ ko chính xác lắm)

19. Nền kinh tế ổn định: ls trong ngắn hạn có xu hướng thế nào so với ls dài hạn: cao hơn/ thấp hơn/ có thể cao hơn hoặc thấp hơn

20. Lí do nào giải thích cho xu hướng tăng vốn CSH của NH

21. Bảo hiểm tiền gửi là
a. là sp bảo vệ thuần túy
b. tiết kiệm thuần túy
c. kết hợp bảo vệ và tiết kiệm

22. Nguyên tắc thận trọng trong kế toán

23. L/C giống bảo lãnh nguyên tắc nào nhất: cam kết trả tiền của ngân hàng

24. D/A rủi ro hơn D/P vì: a) ko kiểm soát được hàng hóa

25. Ko được cho vay với: hội đồng quản trị và người xét duyêt tín dụng

26. GDV với KH: là CV tư vấn

27. Ủy thác đầu tư đc thực hiện với cả USD và VND

28. Điều kiện chuyển USD ra nước ngoài ..

29. Sắp xếp các khoản TSĐB giảm dần: chứng chỉ tiền gửi, BĐS, tài sản hình thành từ vốn vay

30. NHTM là: kênh dẫn tiền tệ chính

31. Có 1 câu hỏi về thẻ VCB Connect 24 được dùng làm gì (thanh toán tiền mặt, chuyển khoản, trích nợ tự động, hay cả 3)

32. Trong các loại sau, đâu không phải là nguồn vốn của NH trên thị trường tiền tệ? : Tín phiếu công ty, Tín phiếu kho bạc, cổ phiếu do NH phát hành với 1 đáp án nữa không nhớ

33. Phương thức TTQT nào sau đây nhanh gọn, dễ dàng, ít tốn chi phí: a. Chuyển tiền; b Nhờ thu; c. L/C; d. không nhớ

Đang cập nhật....

--> Đáp án tham khảo ae vui lòng xem dưới phần comments.

 ==> Xem thêm <==

Xem thêm đề thi VCB 7/7/2012:  http://khongphaixoan.blogspot.com/2012/07/e-thi-nghiep-vu-vao-vietcombank-ngay.html

==> Xem thêm 1 số đề thi vào VCB các khu vực khác năm 2008, 2009 và 2012

- Đề Tín dụng và Kế toán năm 2008 (VCB Thành Công)

- Đề thi vào vị trí GDV 7/2009

- Đề thi VCB khu vực Bắc Giang - Bắc Ninh 2012


- Đề thi VCB khu vực Đà Lạt - HCM - Phú Thọ



(Tổng hợp)

Truyện ngắn: Cuộc hôn nhân thú vị (hay)

Unknown | 08:33 | 0 nhận xét

[P.s: truyện này hay lắm. M.n cố gắg đọc hết rồi cmt cảm nhận nha]

- CÁI GÌ !!!!!!!!
Hàng xóm cũng biết nhà này có đứa con gái đanh đá, mồm to hơn loa phường, nhưng vẫn có tí giật mình, thấy công lực con bé có vẻ hơn mọi ngày.
- Bố mẹ nói đùa cũng phải đúng lúc, đúng chỗ chứ, con gái bố mẹ bất tài đến nỗi mới mười mấy tuổi đầu đã bắt đi lấy chồng là sao??? Lại còn sắp đặt này nọ, thời đại nào rồi, có phải trước công nguyên đâu???
- Con gái xinh đẹp của bố uống cốc nước hạ hỏa nào. Đằng nào bố mẹ cũng hẹn rồi, con cứ đến gặp người ta, biết đâu..

- Người ta đường đường là giám đốc một công ty, gia cảnh lại tốt, từ trước tới nay mày chả chịu học hành đàng hoàng, thi tốt nghiệp xong thì lấy chồng luôn chứ còn gì. - Mẹ cô mắng

Ừ đúng là từ bé cô đã không thích học, mà đã không thích thì có học cũng chả vào, cô thấy cô học được đến giờ là giỏi lắm rồi. Sau một hồi nói lên nói xuống, thì tóm lại sự vụ nólà như thế này. Ông của 2 bên là bạn thân vào sinh ra tử, nên 2 bên có hẹn ước, nhưng sinh ra toàn con trai nên đành đợi đến đời cháu. Bố mẹ cô lấy nhau muộn hơn nên, cháu trai nhà bên kia hơn cô 10 tuổi, học hành lại giỏi giang, sau khi tốt nghiệp đại học về làm ngay trong công ty của gia đình. Bố mẹ cô còn cười bảo là kiểu gìcô cũng thích. Cô tặc lưỡi, một ông già đầu to mắt cận thích sao nổi, kiểu này là không ai thèm yêu mới phải tìm vợ bằng cách này. Thôi thì cũng chả mất mát gì, lại được ăn uống miễn phí, mình cứ đến rồi chọc cho hắn sợ luôn, cạch cái thói già mà khoái gặm cỏ non.

**
Tại nhà hàng.
- Xin hỏi cô có phải là cô Ái Vy không?
- Đúng rồi.
- Mời cô đi lối này, hôm nay tổng giám đốc đã có lệnh tiếp đãi cô chu đáo. Ngài ấy bận công việc sẽ đến muộn một chút. Mong cô thứ lỗi.
Hẹn bản cô nương mà dám đến muộn, không biết là thích nhích hay thích dừng đây. Đã thế thì “Bồi bàn mang menu ra đây. Hmm…-toàn tiếng Anh, cô nhìn mà toát mồ hôi- thôi mang hết tất cả những món gì ngon nhất, đắt nhất ra đây”.
Một lát sau nhìn bàn thức ăn đầy ăm ắp, cô hả dạ lắm. Nhìn cô bé thế thôi chứ nổi tiếng có dạ dày không đáy, đúng là người gầy thầy cơm mà. Đang định gắp thì chuông điện thoại reo lên:
- Cô cháu gái tục tưng của ông đến chỗ hẹn chưa thế hay còn đang nướng khét khẹt trên giường?
- Ông yên tâm cháu đến rồi, nhưng cái tên chết tiệt ấy chưa đến, hắn bắt tục tưng của ông phải đợi nè huhu
- Ầy, cậu ấy bận công bận việc thôi mà, cháu ông chịu khó nha. Thôi ông đi câu cá đây, mấy em cá chép đợi ông mòn mỏi rồi, bái bai tục tưng của ông.
- Ơ ông ơi..
Cô tức mà không làm được gì, nghĩ nỗi buồn lúc này chỉ có thức ăn mới làm nguôi đi được. Cô cầm đũa lên lập tức chiến đấu ngon lành mà không thèm đợi tên già đầu phách lốikia. Định bụng ăn hết mà chưa đến cô sẽ lấy cớ hắn coi thường cô mà hủy luôn vụ này, lợi cả đôi đường. Nhưng kế hoạch không thành. Đang nhồm nhoàm miếng beefsteak thì có người đến vỗ vai cô:
- Xin lỗi anh đến muộn, em vẫn tham ăn như ngày nào nhỉ.
Vừa nhìn thấy hắn và nụ cười trắng gìmà sáng thế ấy trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ “Ây ya ya”. Mặt hồ đang yên ả mà hắn đến bắn bùm mộtcái làm xáo động hết cả.
- Nhìn anh gì mà khiếp thế. Anh biết anh tươi ngon nhưng không làm beefsteak được đâu.
- Xì! Tươi tắn nỗi gì. Già khú đế.
Sao nói ra câu đấy mà cô muốn tát một cái vào mặt mình thế. Ừ thì hắn không tóc vàng tóc đỏ như mấy thằng bạn cô, hắn không quần áo kiểu hàn quốc hàn xẻng như bạn cô…hắn khác. Hắn hợp với bộ vest đến lạ.Hắn có hai cái má lúm giống cô, nhưng cô thấy ghen tị lắm vì hình như của hắn đẹp hơn mới chết. Đôi mắt thì tự tin một cách thái quá, sâu và lúc nào cũng như hấp háy cười. Ghét thế không biết!!!
- Sao em không nói gì?
- Nói gì? Chuyện sắp đặt vớ vẩn này…
- Anh không thấy nó vớ vẩn. Anh thậtlòng đã rất mong chờ nó.
- Anh bị điên ah? Tôi và anh không quen biết nhau, không yêu thương gìnhau sao lấy nhau được chứ. Mà anh thì là một doanh nhân thành đạt, còn tôi chỉ là một con bé chưa tốt nghiệp xong cấp 3. Chúng ta chả có gì tương đồng cả.
- Hahaha. Em nhầm rồi. Thứ nhất là chúng ta có biết nhau đấy chứ. Thậm chí anh còn thấy em chào đời, sau đấy còn dỗ em khóc, cho em ăn bao nhiêu lần ý chứ. Nhưng khi anh học lớp 12 bận ôn thi rồi ra nước ngoài du học nên không được gặp em từ ngày ấy đến giờ.
Trong trí nhớ cô hiện về một người như thế thật, người mà ngày bé cô yêu thương nhất chỉ sau ông nội và bố mẹ. Cô còn nhớ, mỗi lần bị bố mẹ đánh đòn, anh thường can ngăn bảo vệ cô, thế mà lần ấy cô bị đánh đến rát đỏ cả mông, gào khóc tên anh mà chả thấy anh đâu. Cô tức không thèm ăn cơm mấy ngày liền, chỉ đòi anh. Khi đi học, không thấy anh đến đón rồi cho cô đi ăn kem. Cô bé chạy về nhà lao vào lòng mẹ òa khóc “Con không chơi với anh Tú nữa, không thèm huhuhuhu”. Hóa ra anh là … hắn.
- Anh là anh Tú?
- Ừ. Anh Tú của Vy đây, anh Tú của mình em thôi. Ngày bé em chả nói thế còn gì. Vả lại, em còn nói lớn lên nhất định em sẽ là cô dâu của anh.
Vy thoáng đỏ mặt.
- Lời trẻ con anh nhớ làm gì.
- Thế thì em phải chịu trách nhiêm rồi, anh giữ tấm thân trong trắng baonhiêu năm đợi em đấy.
- Anh ra vẻ ngượng ngùng gì đấy!!! Cứ làm như gái ngoan chờ chồng ấy. Chịu trách nhiệm thế nào đây, nói trước nhà tôi nghèo lắm đấy.
- Lấy anh thôi- hắn nói bằng giọng nhẹ không, tay thì ngoắc bồi bàn mang ra món tráng miệng. Nhìn hắn đáng ghét quáaaa!
- Tại sao anh không yêu một người rồi lấy người đó giống như bao người khác.
- Bố mẹ anh mất khi anh còn rất bé. Những người quan trọng nhất với anh chỉ còn ông và em. Ông luôn nhắcnhở anh phải làm cho em hạnh phúc cả đời. Còn tình yêu của chúng mình cứ từ từ vun đắp.
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt đủ màu sắc trước mặt. Cô không phải tuýp người trông chờ vào tình yêu, chả thế mà triết lý sống của cô là“Người yêu thì có thể không có nhưng chó nhất định phải có một con”. Những lúc vui buồn có bạn bè ở bên là tốt nhất. Ừ thì cũng đôi lần timcật có biến, nhưng chỉ 3 7 21 ngày là cô chán. Vậy là nghiễm nhiên tình yêu thành một cái gì đấy thật nhàm chán với cô. Lại còn yêu một ai đó và lấy người ta thì lại càng xa vời. Thế mà bây giờ có một tên nhảy bổ vào cuộc đời cô muốn lấy cô làm vợ. Cái tên có vẻ đểu ấy lại là bạch mã hoàng tử màngày bé cô chết mê chết mệt mới khổchứ. Cô ngẩng lên nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cô. Cô chợt nghĩ… hắn làm chồng mình cũng… không tệ. Cô nói:
- Tôi không biết nấu ăn, lại thích ngủ nướng. Mọi người nói tính tình tôi quái đản còn nói tôi là thiên hạ đệ nhất lười biếng. Bố mẹ tôi bảo là “Chỉcó chó nó mới lấy mày”
- Ồ! Anh là người 100% không phải cẩu thành tinh đâu. Mà đấy là mọi người nhận xét, còn em tự thấy em thế nào?
- Đương nhiên tôi là một người tuyệt vời rồi, nên anh lấy được tôi là phúc 70 đời nhà anh đấy.
- Anh sẽ về nhà vái lạy tổ tiên đã cho anh cái phúc này mới được, vợ của anh ạ.
**
Thứ 7, cô với mấy đứa bạn thân hay tụ tập ăn cơm nói chuyện với nhau.
- Mai ơi mở của cho tao.
- Xe đâu? Đi gì sang?
- Chồng đèo sang. Tí lại đón về. khôngnỡ để vợ đi một mình hehe.
- Thế mà không dắt vào cho cả lũ xem mặt.
- Có việc ở công ty rồi.
- Đấy! Chúng mày cứ bảo tao lấy chồng sớm nhất hội_bạn cô Vân Anh nói.
Thảo nhìn Vy nói:
- không thể tin là cái người từng tuyên bố cả đời không thèm lấy chồng, bây giờ lại sắp theo chồng bỏ cuộc chơi.
- Này Vy -Vân Anh giơ nắm tay lên- Tên đó mà bắt nạt mày cứ nói với tao,bọn tao sẽ đòi lại công bằng cho mày.
- Thế thì tí lão đến chúng mày xử đẹplão luôn đi, suốt ngày giao một đống bài, bắt tao làm để ôn thi. Đầu óc sắp nổ tung rồi.
Điện thoại cô báo có tin nhắn đến. “Đấy của Tào Tháo đấy”: “Dung noi xau a vo nhe”. Bốn đứa nhìn nhau cười, thương anh chàng ở công ty chắc đang hắt xì liên tục)
- Ngoài ba đứa mày, tao nói với những đứa khác chả đứa nào tin cả.
- Sau khi thi tốt nghiệp xong mày đưathiếp tận tay là chúng nó tin ngay. Bọn tao thật lòng mong cho mày hạnh phúc.
- Đúng! Ban đầu mày nói, bọn tao định cản nhưng biết mày đã quyết không ai thay đổi được. Với lại nghe mày kể thì anh ta có vẻ là người tốt, lo cho mày từ học hành, đi đứng, mong mày vui, sợ mày buồn. Thực sự là người mày có thể gửi gắm cả đời.
- Ừ, cảm ơn chúng mày nhiều lắm. Thôi tao đói rồi, ăn cơm thôi. Tao có mua nước ngọt sang đây, hôm nay phải uống mừng. không say không về.
**
Mùa hè năm cuối cấp 3 đến thật nhanh. Những lần cùng nhau trốn họcbị phạt, bao lần đuổi nhau tán loạn trong lớp như lũ giặc, rồi hì hụi thiết kế áo đồng phục và con đường về 3 năm đều có bạn bè, cùng nhau trò chuyện, cũng nhau hát nghêu ngao… rất nhiều những cái “cùng nhau” đó mọi người khắc ghi trong những trang lưu bút cuối cùng của thời học sinh. Ai cũng im lặng nhìn nhau vì ngày mai chia xa, mỗi đứa một con đường, nhưng tất cả sẽ là kỉ niệm đẹpkhắc cốt ghi tâm mà 10, 20 năm sau cũng không thể nào quên được. Vy ngậm ngùi nhìn bạn bè mình, cô gào lên:
- không được khóc, nước mắt hãy để cho ngày hội ngộ. Chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau.
- Con này mày nói chuối quá. Chúng mày, giết nó!!!
Buổi học cuối cùng. Cô đã không khóc. Thế mà ra cổng trường thấy anh đang đứng đợi, cô lại chạy ngay vào lòng anh khóc. Bọn bạn nhìn thấythế liền chạy đến trêu cô nhưng nhìn nhau thế nào rồi cả lũ lại ôm nhau khóc.
Kỳ thi tốt nghiệp gần sát nút, dù ai cũng nói trượt còn khó hơn đỗ, nhưng cũng không được chủ quan. Học 12 năm giời, chốt hạ nó phải đẹp mới bõ. Cũng may anh kèm cô rất chặt, ngày ngày kiểm tra, có bị cô cằn nhằn là ông già khó tính cũng mặc. công sức đã được trả bằng kết quả tốt nghiệp loại khá. Anh nhìn cô dịu dàng nói “Vợ anh thông minh mà mỗitội lười thôi”.
**
Sau đấy 2 bên gia đình gặp mặt và định ngày tổ chức hôn lễ. Chuyện này để người lớn bàn là đủ, 2 người len lén rồi lẩn mất.
- Haizz
- Sao e thở dài.
- Thích thì thở dài.
- Sao em im lặng thế.
- Thích im lặng
- Sao cái môi kia cứ bĩu ra thế kia.
- Thích bĩu đấy.
- Thế mở mắt trừng trừng thế này chắc cũng vì thích hả?
- Ai bảo? Thích nhắm đấy.
Nói rồi cô nhắm nghiền mắt lại. Chỉ một lát sau, cô cứ thấy anh chọc chọc vào người cô:
- Sao cứ trêu em thế?
Gắt lên rồi cô mở mắt ra. Bãi cỏ nhân tạo trong biệt thự nhà anh tràn ngập những trái bóng bay đủ màu sắc. Cô còn chưa hết ngạc nhiên, lại có thêm chục đứa trẻ con chạy đến bên chân cô ríu rít:
- Cô Vy ơi, cô lấy chú Tú nhé.
- Chú Tú bảo cô chú sẽ cho bọn cháu ăn kẹo.
- Cô Vy ơi, cô đẻ em bé đi.
Cô cười nắc nẻ vì những câu nói ngây thơ vô số tội của bọn trẻ. “ Anh chỉ được cái dạy hư chúng nó”. Anh cũng cười rồi quỳ xuống, đưa hộp nhẫn lênnói:
- Em có đồng ý cùng anh gia tăng dân số không?
Cô đỏ mặt “Anh nói cái gì thế???”
- Lấy anh nhé!
Cô gật đầu, trên môi nở 1 nụ cười rạng rỡ. Thực sự trên đời này, ở đâu đó có 1 người mà sự tồn tại của mình là tất cả đối với người đó. Bạn cứ tìm được mà xem, hạnh phúc không kém Vy đâu. Tú đeo chiếc nhẫn vào tay cô rồi ôm chầm lấy cô kệ bọn trẻ con hò reo nhảy múa. Lúc này cô ngĩ ai bảo cứ yêu mới cưới được nào. người ta bảo sau các cuộc hôn nhân, tình yêu chỉ kéo dài được 5 năm, không yêu thì không bh mất đi (làm gì có gì để mất đâu haha). Mọi người nói hình như cô yêu anh! Thế nào là yêu, kệ đi,đánh chết cũng không thừa nhận.
Ngày cưới diễn ra suôn sẻ. mọi người đều đến chung vui với cô, nhưng cũngcó người xầm xì nói cô dâu trẻ quá, rồi đoán này đoán nọ. Cô nói thầm vào tai anh, “Hôm nay em rộng lượnghải hà không thèm chấp”. Tiếp đến bàn bạn bè cấp 3, cô nháy mắt cười với chúng nó, thằng Nam nhanh mồmnói:
- Thế là chị Vy theo anh nhà bỏ làm cách mạng thật rồi. Mà đường cách mạng còn lắm gian truân, chị ác quá.
- Các đồng chí yên tâm, tuy người ở xuôi nhưng lòng luôn hướng về chiếnkhu. Có trận đánh nào lớn, cứ a lô là chị có mặt liền.
Cả lũ cười hỉ hả. Đám cưới ồn ào tiếng hò dô và tiếng cười nói. Hôm nay chúng ta đều mừng cho đôi trẻ. Cuộc đời phía trước còn dài, và thành hay bại đều do quyết định của hai người mà thôi…
=============== =========
Họ lấy nhau được một tuần có lẻ rồi, nhưng mà chuyện vợ chồng thì… không có. Quay lại đêm tân hôn. Người ta nói “ Môt khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng”. Thế mà xem hết film kênh A rồi kênh Z, hết chương trình thì cô rủ anh chơi bài. Trong lòng thì sợ sệt cái vô hình chung mà hầu như đứa con gái nào cũng sợ. Ngày xưa chém gió với bạn bè thì có ngại ngùng đâu, còn tỏ vẻ hiểu biết nữa chứ. Mấy con bạn dặn trước thì cô còn phẩy tay úi xùi. Khổ thế, bây giờ ai đào cho cô cái lỗ đi, cô lao xuống ngay ý chứ. Chơi bài cũng chán rồi, cô lại rủ anh chơi cờ caro. Được một lúc anh buông bút:
- Anh mệt và buồn ngủ lắm rồi. Đi ngủthôi em.
Cả người cô run như cầy sấy, Đầu óc quay quay. Đặt lưng xuống giường mà cứ như chuẩn bị bước vào phòng tra tấn. Cô nằm quay lưng lại với anh,không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Rồi bất ngờ, anh vòng tay ôm lấy cô làm cô giật bắn. Anh kéo cô nằm sát anh rồi khẽ thì thầm:
- Rơi xuống đất bây giờ. Em chưa sẵn sàng thì anh không mạo phạm em đâu. Ngủ đi. Mệt cả ngày rồi. Ngủ ngon vợ yêu.
Đấy thế là cô nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ. trong lúc lim dim cô còn nghĩ, “Chồng ôm ấm thật”
**
- Sao hôm nay vợ anh dậy sớm thế?
- Thi thoảng cũng phải làm đồ ăn sáng cho chồng chứ. Em học lỏm bác quản gia đấy.
- Để anh chạy đi lấy lọ beberin sẵn nhé.
- Anh lại thích bạo lực gia đình ah? Xong rồi này. Thử tay nghề vợ anh đi
- ….em nhầm đường với muối ah?
- Chả có lẽ – cô gắp một miếng ăn thử- Anh lừa em!!!
- Haha. Vợ anh làm ngon nhất. Anh nói rồi mà, vợ thông minh chỉ mỗi tội lười.
- Khéo nịnh chưa kìa. Ăn nhanh đi cònđi làm
Ăn xong, anh lên phòng thay đồ
… “Choang!!!”
Cô chạy nhanh lên phòng, chỉnh cà vạt chồng rồi cười ngây thơ nói với anh:
- Chồng ơiiiii, tí chồng bảo bác quản gia đừng mắng vợ vì tội rửa bát làm vỡ đĩa nhé.
Anh nhìn cô cười như nắc nẻ.
- Vợ hậu đậu của chồng ơi, hiện giờ công ty đang có rất nhiều project quan trọng phải làm ngay nên tạm thời anh không thể đưa vợ đi nghỉ tuần trăng mật. Xin lỗi em nhé.
- không đi bây giờ thì đi lúc khác, em tính lãi mà, không sao đâu- cô nháy mắt.
- Ok, lãi cao thế nào anh cũng lo được. Chắc chỉ tầm 2 tháng nữa là anh trả em được.
**
Một hôm đi làm về anh thấy cô cứ đăm chiêu nghịch cái điều khiển tivi. Hỏi ra mới vỡ nhẽ, anh bảo vợ anh lớn rồi đấy. Nhìn bạn bè đồng trang lứa đều có ước mơ, đều đang dốc sức vì giấc mơ đó. Còn cô ở nhà làm cái chức vị phu nhân mãi đâu được. Chúng nó học đại học, cô cũng thèm. Anh lại nói cô rất thông minh mỗi tội lười quá. Bây giờ học cũng đâu có muộn, có ý chí rồi, chỉ còn cần nỗ lực thôi. Lúc kèm cô ôn thi tốt nghiệp, anh đã giúp cô nắm căn bản khá tốt. Hơn nữa, “Bây giờ có anh, một thiên tài gia sư cấp tốc cho em nó phải khác”. Cô cười: “Thế trả công cho gia sư thế nào đây?”
- Nấu cơm cho anh ăn. Anh chỉ thích ăn cơm vợ nấu thôi.
- Đồng ý. Kèm cái này nữa.
Nói rồi, cô hôn lên môi anh.
- Cảm ơn chồng em, luôn chiều theo những quyết định bất thình lình của em, lại còn khích lệ em nữa.
Anh dụi dụi trán anh lên trán cô:
- Yêu thế không biết!
- Ai cho yêu mà yêu!!!
- Cứ yêu đấy.
**
Vì quyết định ôn thi đại học nên kế hoạch đi trăng mật lại bị hoãn lại. Haingười định kỉ niệm một năm ngày cưới thì sẽ đi luôn, với lại là cơ hội cho cô xả hơi trước khi bước vào kì thi lớn nhất cuộc đời.
Đợi mãi mới đến ngày đó. Vốn đã sắp xếp xong xuôi cả. Hôm đó bay chuyếnđêm, anh bảo cô đợi anh hoàn thành nốt vài chuyện ở côngty rồi về đón cô ra sân bay. Nhưng cô đợi ở nhà, đợi mãi. 6h 7h, vẫn chưa thấy anh về, gọi điện thì không ai trả lời. 9h 10h. Gọi điện đến công ty thì họ nói anh đã về từ lâu. Rồi 11h, ơn trời anh nghe máy.không phải. Là giọng phụ nữ:
- Chồng cô đang ngủ với tôi.
Cô thoáng giật mình rồi rất bình tĩnh hỏi người phụ nữ trơ trẽn kia:
- Hai người đang ở đâu?
Chưa đến 15’ sau, cô đã có mặt tại một căn hộ nhỏ, cách không xa công ty chồng. Nhìn anh ngủ say như chết, cô thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ nhìn cô cười khẩy.
- Anh ấy nói là anh ấy rất thích tôi, khen tôi quyến rũ chứ không như cô vợ bé nhỏ ở nhà… cũng khổ cho cô quá, ai da, nhìn thấy chồng mình phản bội mình.
- Ồ. Bình thường mới xem trên film thôi chứ không ngờ có ngày mình lại thành nhân vật chính.-cô cười sảng khoái.
- Shock quá ah cô em? Đàn ông là thế.Thôi chị thấy em còn trẻ, bỏ đi lấy người khác tốt hơn.
- Còn đống này nhường cô hả? Mà tôi thấy chị quen quen, chị là đợt nhân viên công ty mới tuyển đúng không, mấy hôm trước tôi có cùng chồng tôi xem qua hồ sơ một lượt.
- Đúng. Cô nhận ra ah? Vinh dự cho tôiquá
- Có năng lực thì sẽ ngoi lên mà, có cần dùng cách này không?
- Tôi không cần biết. Tôi đã gửi những bức ảnh tình tứ của chúng tôi cho người bạn phóng viên rồi. Phải cógì trao đổi để nó không lên trang bìa các báo ngày mai chứ nhỉ.
Cô rút điện thoại gọi cho tài xế lên đưa anh về.
- Cô đang làm cái quái gì thế? Cô không màng đến danh dự của chồng cô ah?
- Cô lo tìm việc khác cho mình đi thì hơn. Chồng tôi miệng đầy mùi rượu. Mà được cái ông xã nhà này không uống được rượu, 3 ly nhỏ là bất tỉnh nhân sự, gọi đằng giời cũng không dậy được thì làm ăn gì được với cô. Nếu cô muốn tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem chồng tôi làm gì côchưa.
Người đàn bà kia cứng họng không nói được lời nào. Là nhân viên mới quả thật cô ta không biết điểm này, lại quá vội vàng chủ quan.
- Tôi nghĩ cô có chuyện gì đó cần nhiều tiền, nên mới phải nghĩ đến cách này – cô rút trong ví ra 2 triệu quẳng vào người phụ nữ – đây, cầm lấy. Học một khóa làm người đi. Còn nếu cô còn thích kéo dài trò đùa này ấy mà, tôi không ngại đâu. Thích thì chiều mà liều thì chiến đấy.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ, không rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Đáng nhẽ giờ này, hai vợ chồng đang đi du lịch cùng nhau mới phải. Thế mà, anh lại đang ở nhà. không thấy Vy đâu cả. Gọi điện cho cô, cô cũng không nghe máy. Tú hỏi anh Lâm tài xế riêng của mình chuyện gì đã xảy ra. Anh Lâm kể rõ mọi chuyện. Tú chỉ biết lắc đâu ngao ngán, “Phụ nữ thật đáng sợ”. Đến tối, Vy mới về.
Hôm nay, Tú đã đích thân xuống bếp nấu ăn. Lại còn toàn là món vợ thích. Ây vậy mà vừa về, cô chẳng thèm ngó ngàng, đi một mạch lên phòng.
Anh nuốt nước bọt, trong lòng đầy những hoang mang, lo lắng. Rồi cuối cùng, Tú vẫn lên phòng. Anh từ từ ôm lấy Vy:
- Vợ ơi, anh xin lỗi.
Vy gạt tay anh ra:
- Anh làm gì có lỗi gì mà xin.
Trong lòng cô cũng rõ, anh không sai, nhưng khi thấy chồng mình ở bên người phụ nữ khác, không hiểu sao, cô thấy tim mình đau nhói, thực sự rất khó chịu. Như có một con dao rạchtoạc lòng mình ra vậy. Và cô thấy sợ, nếu giữa hai người có chuyện gì, nếu anh bị người khác cướp đi, thì cô sẽ đau khổ đến mức nào? Cô có chịu đựng được không? Phải chăng, cô đang ghen? Phải chăng, cô….
- Lỗi anh to lắm_ cô khóc
Tú ôm lấy Vy thật chặt:
- Ừ!. Anh biết. Em đừng khóc nữa. Anh đau lòng lắm. Anh yêu em.
- Em không yêu anh… Em không yêu anh! Em ghét anh.
- Ừ! Ghét anh thì đừng khóc nữa._anh dỗ dành cô
- Tôi yêu anh đấy đồ tồi ạ. Tại yêu anh, tôi mới khóc đấy.
Nghe thấy Vy nói vậy, Tú thực sự rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu, Vy chịu nóivới anh điều đó. Điều anh đã mong ước từ rất lâu rồi.
- Anh hôn em nhé?_Tú dịu dàng vuốt nhẹ dòng nước mắt vương trên môi cô
Vy quay mặt tránh, nhưng bị anh kéo lại rồi đặt lên đó một nụ hôn mạnh bạo. Dần dần nụ hôn đó trở nên dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn. Và cả hai say đắm trong nụ hôn dài ấy, dài ngỡ như là bất tận.
Sáng hôm sau, anh mang một tâm trạng rất hừng khởi đi làm. Thi thoảng miệng lại cười trộm rất vui tươi. Anh Lâm nhìn cậu chủ của mình mà cũng thấy vui lây, nhưng nhớ đếnchuyện gì, anh nói nhỏ vào tai Tú:
- Thưa cậu chủ, hôm qua bên khách sạn Palace gọi điện báo là mợ chủ đến đặt một phòng và đập vỡ hết moi thứ đồ đạc bên trong.
Anh ngẩn người một lát rồi bật cười thật to. Vợ anh ghen đó mà. Yêu thì phải ghen thôi.
**
không biết ai từng nói khoảng cách là một thứ rất đáng sợ, sự bội bạc củanó có thể giết chết yêu thương. Và đôi trẻ đang sắp sửa phải đối diện vớima vương đáng sợ đó.
- Em ơi, đang học ah?
- Vâng. Có chuyện gì thế?
- Ông nội bị đột quỵ.
- Trời ơi, bây giờ ông thế nào rồi anh?-cô ngĩ ngay, thảm nào mấy hôm nay anh cứ bồn chồn không yên. Chốc chốc lại ra hành lang gọi điện thoại, vẻ mặt rất trầm trọng. Cô hỏi thì anh chỉ bảo là chuyện công ty, để cô không lo lắng ảnh hưởng đến việc học.
- Đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn còn rất yếu. Bây giờ anh phải bay sang Mỹ để chăm ông và thay ông điều hành công ty bên ấy.
- Được! Em đi cùng anh.
- không được. Em còn phải học. Chỉ còn gần một tháng nữa là thi rồi.
- Nhưng…
- không nhưng gì cả. Nhiệm vụ của em là đỗ đại học nghe chưa? Công ty bên này sẽ do bác anh điều hành tạm thời. Khi bố mẹ anh mới mất, bác chèo chống công ty cho đến khi anh về làm nên không có gì phải lo cả.
- Lúc này em lại chả giúp gì được cho anh.
- Lại đây nào – anh dang tay đón cô ngồi vào lòng- mấy hôm nay anh rất lo cho ông, lại cả việc công ty mà tưởng sắp nổ tung. May mà về nhà nghe em cười nói chuyện trên trời dưới biển, được em nấu cho ăn, bị em bấu véo ái, ừ như thế đấy haha, giúp anh thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cảm ơn em.
- Xì, nghe chả vào gì cả. Hay để em gọi cho ông em cùng đi với anh. Để 2 ông bầu bạn với nhau, tinh thần thoài mái thì ông nội sẽ mau khỏi hơn
- Ừ, được. Nhưng anh đi chưa biết lúc nào có thể về được, anh lo nhất là em.
- Lo em lười biếng hay lo em buồn. Yên chí đi, em sẽ học thật chăm chỉ. Buồn thì em đã có bạn bè gia đình. Anh chỉ lo linh tinh.
Anh siết nhẹ lấy cô:
- Nhỡ lúc bảo vệ đi vắng, trộm lẻn vàoăn trộm mất báu vật thì sao?
- Nhà mình có báu vật hả anh? Sao em không biết?
- Báu vật quốc gia ý chứ. Tên là Vy to mồm hiếm có, đanh đá hiếm có, lười hiếm có.
- Á àh, xem bạo lực gia đình đây – cô đẩy anh ra vừa cù vừa cấu
- Thôi anh chừa rồi, đừng đừng..
Cô hỉ hả với chiến thắng của mình, rồicô nằm áp xuống ngực anh:
- Cầu cho ông mau khỏi, cầu cho anh đi bình an, cầu cho anh sớm về với em.
**
Tháng tám, trời nắng oi bức. đâu đâu cũng thấy một màu vàng rực đến khóchịu. Cô nhận được điểm thi đại học của mình, suýt thì thủ khoa. Cô báo cho anh, anh khen vợ anh giỏi giang nhất thế giới. Định bụng còn 2 tháng nữa mới nhập học thì cô sang Mĩ 1 chuyến. Nhưng bác anh bảo cô đến công ty phụ giúp sẵn tiện học việc, mai sau có thể giúp chồng làm ăn. Cô không dám chối. nhưng công việc cũng khiến cô bớt nhớ anh. Mấy đứa bạn thân bảo cô yêu chồng say đắm quá. Cô bướng bỉnh chối. Nhưng chối được mãi đấy. Có hôm đang buôn điện thoại với con bạn thân. Nó bảo” Hỏi thật, trả lời thật. Yêu chưa?”, cô trả lời “Yêu say đắm rồi mới chết”
Thế mà cũng nửa năm từ ngày anh đi, 2 người vẫn liên lạc qua skype. Vẫn trêu đùa nhau như không hề có có khoảng cách nào vậy. Mỗi tội nỗi nhớ cứ dày vò họ từng đêm. Thật mong cho họ sớm được về bên nhau.
=============== =============== =
- Anh này, ngẫm lại, từ khi lấy anh, em toàn làm những chuyện mình không thích thôi. Nào là nấu ăn này, dọn dẹp nhà cửa này, lại còn học đại học nữa chứ.
- Và việc nào em cũng làm rất xuất sắc phải không? Anh rất tự hào về vợ anh đấy.
- À! Anh ơi, có bạn đại học muốn làm quen em. Em nói em có chồng rồi mà người ta vẫn không bỏ cuộc ý. Em có nên cho làm quen không?
- Chết thật đấy, định đánh chủ cướp hoa ah? Làm thế nào bây giờ?
- Haiz, cũng tại vợ anh xinh đẹp quá, khổ thế không biết.
- Hả? Em nói gì mà tự nhiên bên này nổi sấm chớp đì đùng, không nge thấy gì cả.
- EM NÓI EM GHÉT ANH!!!
- Hả? Hả
- Em nói em nhớ anh- cô nói lí nhí
- Sao tự nhiên nói nhỏ thế- anh cười gian- hết sấm chớp rồi, em nói lại lầnnữa đi.
- Em sắp nói thẳng vào tai anh rồi đâychồng yêu ạ, 12 tiếng nữa ra sân bay đón em, em sẽ nói cho nghe hehe.

Truyện ngắn: Xin lỗi! chị là chị dâu em

Unknown | 08:19 | 0 nhận xét

By: Hoàng Anh- Nick name: Anh Prince

P/s: Truyện này mình viết tặng một người bạn sau khi nghe tâm sự của cậu ấy. Cậu ấy là nhạc sĩ nghiệp dư chơi đàn cho các quán Bar Hà Nội.

(thân tặng các mem yêu quý của page câu chuyện có thật rất có ý nghĩa này nhé)
_____


Từ bé tôi đã luôn mơ ước sau này mình sẽ trở thành một Mô-da vĩ đại.
Hai hai tuổi. Giấc mơ đó chỉ còn đúng một nửa: Tôi trở thành nhạc sĩ… Nhưng tôi không vĩ đại như Mô-da.
------------
Mẹ giục tôi mau chóng tìm người yêu khi bà thấy tôi đã quá đam mê nghệ thuật. Trong mắt bà, âm nhạc là một điều gì đó viển vông hết sức, và những thằng nhạc công chơi đàn cốt chỉ để nhận chút bố thí và thương hại từ những người thừa tiền. Sự hắt hủi nghệ thuật càng được thể hiện rõ ràng hơn khi suốt mười lăm năm qua tôi sống trong những lời đay nghiệt. Điều này trái ngược hoàn toàn với anh trai tôi- Anh ấy như một vầng mặt trời tỏa rạng.


- Mẹ giục chú mau dẫn một em ngon ngon về ra mắt đấy! – Anh hai vỗ vỗ vai tôi, đoạn cười hề hề, móc trong cặp táp ra tập tiền mới cứng rồi ném toẹt lên mặt bàn.

Chiếc ô tô bóng lộn phóng vụt đi bỏ lại đằng sau một lớp bụi mù mịt. Tôi vẫn chơi đàn cho các quán Bar, những lúc không tìm được mối, tôi chấp nhận lời mời chơi nhạc cho cả những đám cưới của các cặp tình nhân trẻ. Anh Hai bĩu môi cười, vẫn cái ánh mắt khinh miệt như lần đầu tiên ông thầy dạy nhạc nói rằng tôi hoàn toàn có năng khiếu cảm thụ âm nhạc còn anh Hai thì không. Anh Hai bô bô với cả nhà và cả công ty về tình thương của mình với một thằng em “nhạc sĩ nghèo” tội nghiệp. Tôi nín lặng. Tình thương thật sự đâu cần phải nói ra bằng lời? Hơn mười năm rồi, tôi vẫn nín lặng như vậy. Những bản nhạc mới thật sự là tiếng nói của tôi…

------------
Tôi vẫn chưa có người yêu. Nhưng anh Hai lấy vợ.
Ngày anh Hai dẫn chị dâu về ra mắt bố mẹ, tôi sững người. Chị dâu không đẹp, nói một cách thẳng thắn, chiếc cằm gãy khiến gương mặt chị xấu một cách tệ hại. Tôi đã chứng kiến cảnh anh Hai cặp với rất nhiều những bóng hồng xinh như mộng, nhưng hoàn toàn không hình dung được chị dâu của tôi sẽ như thế này. Bố tôi thở dài, còn mẹ tôi, bà cố gắng nở một nụ cười gượng gạo khi nhìn cơ man những chai rượu ngoại và những món đồ đắt tiền chị dâu mang đến. Nếu tôi là mẹ, có lẽ tôi sẽ không cần phải cười giả tạo như vậy. Tôi sẽ mặc sức phá lên cười ha hả khi thấy cái dáng vẻ khép lép đến tội nghiệp của chị lúc cúi chào mẹ tôi.

- Vì sao anh lại quyết định lấy chị ấy? Anh có yêu chị ấy không? – Lúc chỉ còn hai anh em với nhau, tôi khẽ hỏi.

- Chú hỏi lạ! – Anh Hai châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi chậm rãi nói- Không yêu thì lấy “NÓ” về làm cảnh à?

- Có thật không? – Tôi nhìn chằm chằm vào đốm sáng lập lòe của tàn thuốc cháy dở trên tay anh Hai, lòng đầy ngờ vực.

Lời trả lời cho câu hỏi của tôi chỉ là những tràng cười ha hả đầy ngạo nghễ. Anh Hai chưa bao giờ làm việc gì mà không suy tính cẩn thận về kết quả hay ít nhất cũng phải nắm chắc đến 90% lợi ích trong tay.
Hai tuần sau ngày anh Hai làm đám cưới, tôi nhận ra ý nghĩa của nụ cười ha hả hôm nào.

Anh Hai lên chức Phó Tổng Giám Đốc, đứng trên vạn người và chỉ đứng dưới duy nhất một người- Bố vợ anh Hai, ông Trần Kim Hải. Mọi người trong công ty đồn ầm lên về nguyên nhân đám cưới chóng vánh của anh Hai, chỉ anh Hai luôn gạt đi mọi chuyện. Một người thành công luôn biết đạp lên dư luận và làm những gì mình muốn! Tôi không phải một người thành công, huống hồ lại chỉ là một “thằng nhạc sĩ nghèo kiết xác’, vậy nên, tôi chứng kiến mọi chuyện với sự nín lặng tuyệt đối.
-------------

Chị Thùy đúng chất một tiểu thư nhà giàu quen được nuông chiều và chẳng thạo việc nấu nướng. Về nhà tôi được hai tuần, chị vẫn không thể nấu cơm một cách thành thục. Hôm thì chị quên bật nút nên đến lúc ăn mà nồi cơm vẫn còn nguyên gạo và nước, hôm lại cho quá ít nước nên cơm khô không khốc, hôm lại lênh láng như một nồi lẩu H2O thập cẩm. Các món ăn được nấu một cách vụng về. Mẹ tôi cau mày khó chịu, bố tôi buông đũa bỏ ra ngoài phòng khách hút thuốc. Chỉ còn tôi ngồi lại. Tôi cắm cúi ăn tất cả những gì chị nấu.

- Hưng đừng ăn nữa…Chị không phải nấu ăn bao giờ nên vụng quá! Để chị chạy ra ngoài tiệm mua cơm Tàu cho Hưng ăn nha. Ăn cơm khô hại dạ dày lắm đó! – Chị Thùy nói, đôi mắt đượm buồn.

Tôi bỏ tọt miếng đậu kho mặn chát vào mồm, và một lèo hết sạch bát cơm khô không khốc rồi đứng dậy bỏ lên phòng. Lúc trở xuống đã thấy chị đang lúi húi dọn dẹp căn bếp. Anh Hai không về. Tôi đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ quan sát chị qua tấm kính mờ. Bất giác tôi thấy chị đưa tay gạt nhanh giọt nước mắt lăn vội.

Sáng sớm, phía căn bếp vang lên tiếng lạch cạch, leng keng của xoong nồi. Dụi mắt, đẩy cửa bước vào phòng, tôi giật mình khi thấy chị Thùy tất bật chuẩn bị bữa sáng. Chiếc tạp dề quấn quanh cái eo thon nhỏ nhìn rất ra dáng một bà nội trợ đảm đang.

- Rau chỉ cần trần qua thôi nếu không nó sẽ bị nát đó. Trứng luộc xong thì phải ngâm vào nước lạnh ngay để khỏi sát vỏ.

Chị Thùy giật mình quay người lại trong khi tôi tỉnh bơ bóc vỏ quả trứng gà và ăn một cách ngon lành. Đôi má chị đột nhiên đỏ bừng lên và cái miệng khé mím lại. Lúc ngượng nghịu hình như con gái ai cũng rất xinh đẹp. Tôi điềm nhiên ăn hết quả trứng rồi quay lưng bỏ đi, vẫn cảm giác cái nhìn của chị hút chặt vào tấm lưng rộng của mình.
Bữa trưa hôm đấy, chị Thùy nấu ăn không tệ lắm.

-----------
Bố mẹ đi miền Nam thăm dì Út ốm nặng. Anh Hai bận việc công ty, viện lí do phải tiếp đối tác nên bỏ cả bữa tối ở nhà. Căn nhà vốn đã trống trải chỉ còn mình tôi và chị. Chị Thùy dọn dẹp xong, ngồi nín lặng trên ghế sô-fa đợi anh Hai trở về, thi thoảng lại liếc đồng hồ với vẻ sốt ruột. Chỉ có tôi là cắm cúi ăn trái cây, không nói một lời nào.

- Hưng có người yêu chưa?- Đột nhiên chị Thùy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật hiền rồi cất tiếng hỏi.

- Em…em chưa!

- Hưng cao ráo, đẹp trai thế này mà không làm cô nào chết mê chết mệt thì lạ đó nha!- Chị Thùy khẽ đùa.

- Nhạc sĩ nghèo…- Tôi cố gắng kéo dài cái chữ “Nghèo” ra với sự mai mỉa không giấu giếm- …Nuôi mình không nổi thì ma nào thèm yêu hả chị?

Chị Thùy im lặng. Trong một phút thôi, đôi mắt của chị chăm chú nhìn vào tôi rồi nhanh chóng chuyển cái nhìn sang chiếc đồng hồ quả lắc đang mệt nhọc điểm những tiếng chuông rệu rã. Chị thở dài. Rồi rất nhanh, chị Thùy lảng sang chuyện khác:

- Đợi anh Bình lâu quá. Hưng đàn cho chị nghe một bài có được không?

Tôi nhún vai đứng dậy, đoạn đưa tay với lấy cây ghi-ta ở trên nóc tủ. Khẽ gẩy gẩy mấy nốt vu vơ, tôi vừa ngẫm nghĩ về bài hát sẽ đàn cho chị. Ngay khi những giai điệu đầu tiên của bản Yesterday one more vang lên, chị Thùy đã lắng nghe chăm chú. Tôi cứ gẩy hết khúc này tới khúc khác…Chị Thùy ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dài, đôi mắt mơ màng.. Chẳng biết tôi đã đàn trong bao lâu nhưng lúc dừng đàn, chị Thùy đã say sưa ngủ như một đứa trẻ. Nhìn quen, chiếc cằm gẫy không làm tôi thấy phản cảm nữa. Điều duy nhất đọng lại trong tâm trí tôi là nụ cười buồn đến nao lòng của chị Thùy. Đêm đấy anh Hai không về. Đối tác của anh yêu cầu tiếp qua đêm(!) Đợi chị Thùy mệt mỏi đứng dậy đi về phòng, tôi ôm đàn ra cửa ngồi. Màn đêm yên tĩnh nâng tiếng đàn của tôi lan khắp không gian, chạm vào cả vầng trăng bị che khuất một nửa bởi tòa nhà chung cư trước mặt.
Gương mặt chị Thùy ẩn hiện trong từng nốt nhạc…Mộng mị… Mê đắm...

--------
Một năm sau…
Anh Hai lên chức Tổng Giám Đốc. Công việc nhiều hơn và anh Hai vắng nhà thường xuyên hơn. Mẹ giục anh chị mau mau có cháu bế, đoạn lại giục tôi mau mau kiếm người yêu dẫn về ra mắt bà. Tôi vẫn rong ruổi ở khắp các quán bar, chơi đàn và thi thoảng vẫn hạ mình trong các tiết mục góp vui ở đám cưới. Chị Thùy giờ đã là một đầu bếp cừ khôi, nhưng điều đáng buồn, những món ăn chị nấu chẳng bao giờ anh Hai thưởng thức.

- Hưng thấy món cá sốt hôm nay thế nào?- Chị Thùy phấn khởi hỏi, đoạn gắp một khúc cá nạc cho vào bát tôi.

- Ngon lắm!- Tôi đáp cụt lủn rồi và cơm vội vã. Hạt cơm thơm bùi và dẻo ngọt thật khác mùi vị một năm trước đây.

- Trông Hưng giống con heo ham ăn chưa kìa…Ngon thì ăn nhiều vào nha để có sức làm việc nữa…- Chị Thùy vừa nói vừa gắp một miếng trứng cá bỏ vào miệng tôi.

Nếu ai đó không biết và nhìn cảnh chúng tôi ăn cơm sẽ nhầm tưởng tôi và chị là một gia đình. Ông chồng có vẻ thật tham ăn còn bà vợ thật hiền lành và đáng yêu như một chú mèo ngoan ngoãn. Tôi và chị Thùy đã có vẻ thân thiết hơn và không còn giữ kẽ như trước. Thi thoảng, chị Thùy còn khẽ vuốt nhẹ những cọng tóc loăn xoăn rủ xuống gương mặt tôi. Sự động chạm mang theo hơi ấm từ bàn tay mềm của chị làm tôi khẽ rùng mình…
Bàn tay con gái thật nhỏ…

-------

Anh trai tôi thường xuyên vắng nhà cho các cuộc nhậu nhẹt và bù khú với bạn bè. Tôi chưa từng hình dung quyền hạn của một vị Tổng Giám Đốc lại ghê gớm đến như vậy. Khi người ta thăng tiến càng nhanh và địa vị càng cao, người ta có quyền bỏ quên mọi thứ- ngay cả gia đình mình! Mẹ tôi đã thôi suýt xoa về anh Hai, bà cũng thôi tua đi tua lại “trang lịch sử đầy hào hùng” về thành tích từ hồi mẫu giáo của anh cho đến tận lúc đi làm với vẻ tự hào không giấu giếm. Bà chuyển sự lo lắng sang tôi, thằng Út kém cỏi mãi không kiếm nổi mảnh tình vắt vai lên hồn. Tôi mặc kệ- Tình yêu trong tôi chỉ là những thanh âm kì diệu của những bản đàn bất hủ.

Valentine. Quán Bar quen thuộc tổ chức tiệc nhạc cho tất cả các đôi tình nhân trẻ đến quán ngày hôm đó. Họ mời tôi làm người chơi nhạc chính với khoản thù lao khá khẩm, tôi vui như một đứa trẻ mà không hề nhận ra trong quán chỉ có tôi là đến một mình. Trong khi các đôi nhảy bận rộn nâng ly uống mừng trong lời chúc tụng ầm ĩ, nghĩ ngợi thế nào, tôi rút máy điện thoại bấm số gọi cho chị Thùy.

- Chẳng biết anh Bình có về không nữa… Nhưng mà kì chết… Hôm nay Valentine, Hưng gọi bạn gái Hưng đi đi- Giọng nói nhẹ nhàng của chị Thùy vang lên trong điện thoại.

- Rốt cuộc chị có đi không?- Tôi gào lên như quát để át tiếng loa cực mạnh ở gần đó.

Dường như tiếng quát và thái độ nôn nóng khác với ngày thường của tôi làm chị Thùy sợ hãi thật sự. Chị ấp úng:

- Ừ…chị…chị ra… Hưng đừng vậy… Chị sợ lắm….

Hai mươi phút sau, chị Thùy xuất hiện ở cửa quán. Tôi bỏ đàn rồi lăng xăng chạy ra cửa đón chị, mặt không giấu nổi vẻ mừng vui khôn xiết. Chị Thùy mặc một chiếc váy xòe màu tím, phần eo ôm sát thân người làm cơ thể chị thật đẹp. Gương mặt trang điểm nhẹ trông cũng khá đáng yêu, thật khác với dáng vẻ tất bật ngày thường. Nhìn thấy tôi, chị líu ríu như một đứa trẻ:

- Hưng ơi… Chị nè… Chị tìm cái quán Bar này mệt muốn xỉu luôn!
- Ngốc… Em đã nói rõ địa chỉ rồi mà…- Tôi nói rồi nhanh tay kéo chị Thùy đi vào bên trong quán.

Tiếng nhạc ầm ĩ có vẻ khiến chị Thùy khó chịu nhưng chị vẫn cười thật tươi để tôi yên lòng. Chọn một bàn phía góc khuất, chị Thùy ngồi xuống và chăm chú ngước mắt nhìn lên sân khấu xem tôi chơi đàn. Xung quanh mọi người cũng ngồi nín lặng lắng nghe những âm thanh thánh thót của bản Romance ngọt ngào. Tôi không quan tâm đến xung quanh… Trong căn phòng lúc đấy, tôi chỉ nhìn thấy duy nhất một đôi mắt- Đôi mắt của chị Thùy mà thôi.

Buổi tiệc kết thúc, tôi và chị Thùy đi bộ về nhà. Trong đầu tôi văng vẳng những thanh âm réo rắt của bản nhạc…

- Đi thế này, không khéo người ta tưởng chị em mình là một đôi đấy Hưng ạ- Chị Thùy đột nhiên mở lời rồi cười khúc khích.

- Một đôi thì sao chứ? Điều đó chứng tỏ chị vẫn còn rất trẻ khi đi bên cạnh một người đẹp trai như em.- Tôi nói rồi cười nhăn nhở.

- Khiếp !- Chị Thùy bĩu môi- Hôm nay Hưng ăn nói có vẻ bạo dạn thế? Chị già rồi mà… lại còn xấu nữa!

- Không… Chị đâu có già đâu- Tôi quay sang bên ngó trân trân gương mặt chị, cái nhìn như thiêu đốt làm chị Thùy bối rối- …Hưng thấy chị rất đẹp mà.

Sau câu nói đó chị Thùy có vẻ ngượng nghịu và lúng túng thật sự. Chị cúi xuống vân vê lọn tóc loăn xoăn, gương mặt có lẽ cũng ửng hồng đôi chút. Tất cả các cô gái đều thích được khen ngợi, huống hồ lời khen với một người phụ nữ đã có chồng càng trở lên xa xỉ. Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, gương mặt chị Thùy đẹp một cách khó hiểu. Tôi nhìn như thôi miên vào gương mặt đó rồi đến lúc không kìm nén được cảm xúc, tôi đột nhiên xoay người, nắm chặt lấy tay chị. Chiếc đàn ghi-ta trên vai tôi rơi xuống đất. Chị Thùy mở to mắt, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào tôi nhưng đôi tay chị vẫn để yên trong tay tôi ấm nóng. Chị Thùy lắp bắp:

- Hưng…Bỏ chị ra…Hưng…Hưng làm chị đau đấy….

Nhưng tôi bỏ ngoài tai những lời chị Thùy nói. Tôi nắm tay chị chặt hơn, đoạn bóp nhè nhẹ và cảm giác đôi tay mềm ấm đó run rẩy trong bàn tay mình. Tôi nhìn trân trân vào đôi mắt chị, cái nhìn mê đắm của một kẻ si tình lãng mạn.

- Hưng yêu chị, chị à...

Chị Thùy gần như bất động. Gương mặt trở lên thất thần và hoảng hốt đến tội nghiệp… Đột nhiên chị giật mạnh tay ra khỏi tôi rồi vùng chạy. Tôi đứng im lặng, nhìn hút theo cái bóng người bước vội trên đường.

------------
Một tuần sau đó, tôi lang thang cùng cây đàn ở các quán Bar và không ló mặt về nhà. Mẹ gọi điện giục tôi về ăn cơm. Tôi tắt máy. Tôi sợ cảm giác phải đối diện với chị Thùy và suy nghĩ đơn giản “ Cứ bám trụ ở mấy cái quán Bar này cũng có chết đói được đâu”... Nhưng đến hôm thứ bẩy, mọi chuyện thay đổi. Đang ngồi thơ thẩn bên ly chanh muối, điện thoại của tôi chợt có tin nhắn. Là chị Thùy. Dòng tin vẻn vẹn có mấy chữ:

- Hưng về nhà được không?

Tôi nốc một hơi cạn ly chanh muối rồi cầm điện thoại nhắn lại:

- Để làm gì hả chị?

- Chị có việc …Cần lắm… Hưng giúp chị được không?

Khỏi cần chị Thùy gửi đến cái tin thứ hai, tôi gửi đàn ở quán, trả tiền nước rồi phóng xe thẳng về nhà. Bố mẹ tôi đi sinh hoạt Tổ Thơ khu phố. Anh Hai chưa đi làm về. Chị Thùy ngồi bất động ở ghế sô-pha phòng khách. Nhác thấy bóng tôi, chị khẽ nhoẻn cười, nụ cười buồn hiu hắt.

- Hưng đưa chị đến chỗ này nhé. – Chị Thùy nói rồi với tay lấy cái túi xách trên mặt bàn, đoạn vội vã khóa cửa.

Cái chỗ mà chị Thùy muốn tôi đưa đến kì thực là một phòng khám tư nhân. Chị thản nhiên bước xuống xe, không nói một lời nào với tôi mà cắm cúi đi vào bên trong phòng khám. Tôi gửi xe rồi hấp tấp chạy vội theo chị:

- Chị! Chị bệnh gì mà phải đến đây khám…- Tôi hỏi dồn dập- Chị bệnh sao không nói với Hưng?

Chị Thùy nhìn chăm chăm vào đôi mắt mở to ngỡ ngàng của tôi rồi cúi đầu đáp khẽ:

- Chị có thai rồi…

- Hả?- Tôi nghe như không tin vào tai mình- …Có thai… Anh Hai em biết chuyện này chưa?

- Biết... Nhưng anh Bình không muốn chị giữ cái thai đó..- Giọng chị Thùy đột nhiên trầm xuống và mặt tái đi hoảng hốt.

- Sao lại thế? – Tôi gào lên-.. Chị để em… Em phải hỏi anh ấy cho ra nhẽ!

- Thôi…đừng...- Chị Thùy vội vàng ngăn tôi lại-… Anh Bình nói công ty đang mắc nợ, tiền bạc chẳng dư dả gì, công việc lại ngập mặt nên sẽ rất khó khăn nếu chị sinh con lúc này-... Ánh mắt chị Thùy như phát khóc-... vả nữa, anh ấy đe, nếu sinh con, anh ấy nhất định không nhận làm cha đâu...

-Anh ta điên à? Chị...Không thể thế được...- Tôi lay mạnh hai vai chị Thùy, mạnh đến độ làm chị cau mày đau đớn.

- Không được mà Hưng...

- Anh ta vốn dĩ đã chẳng có trách nhiệm gì với chị rồi! Anh ta không làm cha thì em...sẽ làm cha! – Tôi nói xong câu đó chợt thấy chị Thùy ngước ánh mắt hoảng hốt nhìn mình, cái nhìn thất thần đến ngây dại.

Chị Thùy vùng khỏi tay tôi, khẽ tát vào mặt tôi một cái...cái tát không đủ mạnh cũng chẳng đủ đau nhưng làm tôi thấy tê tái lòng....

- Không được nói như thế nữa...! Không được nói như thế nữa! Chị là chị dâu em, anh Bình là anh trai em!

------------

Mưa ướt áo tôi, ướt cả gương mặt tôi. Mưa hay là nước mắt, tôi cũng không rõ nữa! Nhưng rõ ràng, chúng có vị mặn.

“Chị là chị dâu em, anh Bình là anh trai em”

Câu nói đó theo tôi cả vào giấc ngủ và những cơn mơ chập chờn. Tôi ở lại nhà bạn, hai thằng cùng chơi đàn cho quán Bar với mức lương còm cõi. Tôi nhắn tin cho chị Thùy…Một tin…Hai tin…Hàng chục tin nhưng nội dung chị độc một câu duy nhất. “Hưng yêu chị, chị đừng làm điều gì dại dột nghe chị”
Chị Thùy không nhắn tin lại. Nhưng tôi biết chắc chắn chị ấy sẽ đọc nó… Ít nhất là như vậy.

Nhưng đến đêm thứ ba, khi đang say ngủ cùng thằng bạn, điện thoại tôi như vỡ ra bởi những cuộc gọi dồn dập từ nhà. Cả bố, cả mẹ, cả anh hai, tất cả đều như gào lên trong điện thoại bắt tôi về nhà gấp. Linh cảm có điều gì chẳng lành, tôi vội vã mặc quần áo. Tin nhắn cuối cùng lại từ chị Thùy, tin nhắn ngược lại với tất cả cuộc gọi của những người thân yêu trước đó. Tin nhăn cụt lủn: “Hưng ơi, trốn đi em.”
___

Nhưng tôi đã không bỏ trốn.

- Thằng khốn nạn! – Tiếng anh Hai gầm lên như sấm, chiếc cốc cầm trên tay bị anh ném thẳng xuống nền đất vỡ tan tành- Đồ loạn luân! Tại sao mày lại dám yêu chị Dâu mày!

Chừng như để minh chứng cho lời nói của mình, anh Hai cầm điện thoại của chị Thùy dứ dứ về phía tôi, về cả phía bố mẹ. Gương mặt bố tôi tối sầm lại, mẹ tôi thì rơm rớm nước mắt thất vọng. Nhưng thứ làm tôi quan tâm duy nhất lại là chị Thùy lúc đấy đang ngồi gục mặt ở xó nhà, tóc tai rũ rượi. Tôi không nhìn thấy gương mặt chị, nhưng kịp để ý thấy chiếc áo chị mặc bị xé rách một mảng ở vai và chỗ đó đó tím thâm lại.

- Bố mẹ xem thằng súc sinh này nó tằng tịu với chị dâu nó này! Khốn khiếp! Nhà này kiếp trước làm gì để kiếp này chịu nhục.- Anh Hai gầm lên lần nữa.

- Không phải như thế….Không phải như thế đâu…- Chị Thùy ngước mắt nhìn anh Hai, đôi mắt đỏ quạch và gương mặt dàn dụa nước-… Không phải như thế.

- Cô còn già mồm à?- Anh Hai chẳng ngần ngại dùng chân đạp thẳng vào người chị Thùy như đạp bịch rác ngoài đường- Còn chối nữa à? Còn bênh nhau à?
Sau hai cái đạp mạnh bạo, chị Thùy nằm lăn ra sàn nhà đầy đau đớn. Tôi vội nhào đến đỡ chị dậy, nhưng chị Thùy xua tay và vội vàng đẩy tôi ra. Chị càng xua, tôi càng cố gắng nâng chị đứng dậy. Mẹ tôi cũng lại gần và vội vàng dìu chị ra ghế. Chỉ có bố tôi vẫn ngồi im, nín lặng.

Đến lúc này, sức chịu đựng của tôi đã vượt quá giới hạn. Nước mắt tôi cũng trào ra từ lúc nào. Tuyệt đối tôi không sợ cái kẻ mà được gọi là anh Hai đang đứng trước mặt, kẻ đó đang hành hạ người con gái tôi yêu. Tôi chỉ thấy thương chị Thùy, và thấy uất hận cho cả tôi và chị.

- Làm một thằng đàn ông mà đánh đàn bà…- Tôi nhấn mạnh từng chữ một- Anh mới là đồ nhục không bằng con chó!

- Mày còn dám nói- Anh Hai gầm lên nạt, ánh mắt quắc lại .

- Phải! Tôi yêu chị ấy. Nhưng tôi không làm điều gì đi quá giới hạn. Anh thử hỏi lại chính anh xem, anh lấy chị ấy về, anh có yêu thương được chị ấy không hay tối ngày ôm ấp con đàn bà khác. Chị ấy có thai rồi, anh có biết không? Chính anh còn bắt chị ấy đi phá cái thai đó.

Câu nói cuối cùng làm anh Hai chùn lại một chút. Mẹ tôi hoàng hốt quay sang nắm chặt tay chị Thùy, và xoa bụng chị. Cả mẹ và chị đều ôm nhau khóc nức nở. Nước mắt lại một lần nữa trào ra trên gương mặt tôi. Chỉ có anh Hai tôi, dường như con người mất hết nhân tính đó không có chút mảy may xúc động. Anh ta ném cái nhìn khinh khỉnh và hằn học về phía mẹ và chị Thùy, chị Thùy co rúm người lại hoảng sợ, rồi cái nhìn hằn học đó lại chuyển sang tôi:

- Việc của vợ chồng tao, đâu khiến mày can thiệp! Yêu chị dâu ư? Cái loại loạn luân như mày không có quyền nói!

Nhưng quyền nói hay không, không chỉ tôi và anh Hai được phép quyết định. Ngay khi anh Hai vừa dứt lời, tiếng đập bàn ầm ầm làm cả tôi và anh ta giật mình. Bố tôi ngồi trên ghế, đôi vai ông buông thõng, mệt mỏi và chán chường. Ông đưa tay đấm thùm thụp vào ngực, rồi vừa ho lụ khụ, ông vừa nói với giọng rầu rĩ:

- Thôi! Chúng mày im hết đi cho tao! Nhà này ăn ở thất đức nên mới chịu cái họa này!

_____

Chị Thùy bỏ đi rồi. Hai ngày sau hôm họp gia đình căng thẳng đó.
Tôi điên cuồng gọi điện vào số máy chị, không ai nghe máy cả. Tôi điên cuồng nhắn tin vào số máy chị, cũng chẳng ai trả lời. Nhưng đến buổi tối của hôm thứ hai chị bỏ đi, điện thoại tôi rung chuông bần bật. Giọng chị Thùy nhẹ như phát khóc:

- Hưng….Hưng xin lỗi anh Hai, quay về nhà và quên chị đi Hưng nhé…

- Hưng không quên – Tôi gào lên át cả tiếng chị- Hưng có thể quên mọi thứ, nhưng không thể quên được chị.

Đầu dây bên kia im lặng, cảm giác như tôi có thể lắng nghe nhịp tim chị đập mạnh nhường nào

- Thùy…Em yêu chị… Chị có hiểu không? Chị đừng chối nữa…Chị cũng có tình cảm với em… Chị cũng có…Đúng không Thùy…

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, rồi rất khẽ…. Tiếng thở dài vang lên….Giọng chị Thùy buồn như khóc:

- Đúng… Nhưng đã quá muộn rồi.

Sau câu nói đó, chị Thùy ngắt điện thoại. Tôi bấm điên cuồng vào màn hình, số máy tôi gọi không thể kết nối được.

Ném tất cả quần áo vào ba lô, tôi lại xách ba lô đến nhà thằng bạn. Nó cũng chán ngấy tôi rồi.
Tôi nghỉ chơi đàn ở Bar, tối tối rong ruổi khắp các ngõ ngách và nhà trọ để tìm chị. Chị có thể đi đâu được chứ? Anh Hai tôi điềm nhiên đi công tác trong Nam, chẳng đoái hoài bận tâm, cũng chẳng có ý định đi tìm lại chị Thùy. Anh ta còn rêu rao khắp nơi về một thằng em đốn mạt và một con vợ hư hỏng với tất cả mọi người trong họ hàng và bè bạn. Tôi không mảy may bận tâm đến điều đó. Điều duy nhất tôi cần là tìm ra chị Thùy…

Năm tháng sau, hi vọng tìm ra chị Thùy đã dần dần tắt nơi tôi. Nhưng lại có một hi vọng mới. Một công ty nhạc Sài Gòn đã để ý đến tôi và mời tôi tham gia nhóm nhạc đang triển vọng của họ. Tôi nghĩ mông lung. Tôi nghĩ nhiều lắm…. Nhưng ý nghĩ nào cũng có hình ảnh chị Thùy…

Một tuần sau, tôi ở Sài Gòn. Nhóm nhạc biểu diễn đêm đầu tiên, vé bán hết veo khiến anh trưởng nhóm của chúng tôi rất hài lòng, Đa phần là người dân trong khu phố đến xem buổi biểu diễn. Khi tiếng đàn và giọng hát của ca sĩ chính cất lển, tôi gác toàn bộ suy nghĩ lại và tập trung hết mình cho bài hát. Cảm giác thăng hoa khiến tôi lại trở về là tôi như một năm trước kia. Cuồng nhiệt và rực lửa…
Mười hai giờ đêm, cả nhóm thu dọn đồ nghề diễn. Mấy cô nàng xinh xắn sống gần đó nán lại xin chữ kí mấy thằng đẹp trai trong nhóm nhạc của tôi, tiện thể nói chuyện và trao đổi số điện thoại rôm rả. Tôi chẳng có một ngoại hình bắt mắt gì, lại chỉ là tay chơi đàn chứ không phải người hát chính nên vui vẻ thu dọn đồ nghề mà không hi vọng ai đó hỏi đến mình. Nhưng lúc lúi húi quấn lại dây điện, bất chợt một bàn tay mềm mại đặt lên vai tôi. Và giọng nói thân quen tưởng như không thể quen hơn được nữa vang lên ấm áp:

- Hưng cho chị xin chữ kí được chứ?

Chị Thùy đứng sau lưng tôi… Vẫn gương mặt hơi gãy và gầy gò đó, đôi vai mỏng manh và bé nhỏ đó. Nhưng trên tay chị bồng một đứa bé đang say sưa ngủ. Giọng nói lại cất lên, lần này có vẻ ngại ngùng nhưng rành rọt.

- Cháu nó cũng muốn nghe chú Hưng đàn nên đòi mẹ cho đi theo nè.

Tôi bật cười, nhưng nước mắt đã lăn dài từ lúc nào. Chợt để ý nước mắt cũng ướt đẫm trên gương mặt chị. Ướt cả bên má bầu bĩnh của đứa bé đang say sưa ngủ.

Chúng tôi ra về. Mẹ con chị bước bên tôi, cái bóng bé nhỏ hơn bao giờ hết. Trăng sáng đầy trời như cái đêm tôi lấy hết can đảm tỏ tình với chị bất chấp tất cả. Một thoáng im lặng rồi tôi hỏi, thật khẽ:

- Chị làm khai sinh cho bé chưa?

- Chưa Hưng ạ.

- Vậy thì tốt – Tôi mỉm cười trước ảnh mắt ngạc nhiên của chị Thùy, đoạn nhìn thẳng vào mắt chị – Vì em tên là Hưng nên bé sẽ tên là Hùng và mang họ của em. Tạ Thế Hùng là con của em.

___
Phải mất rất lâu tôi mới hiểu được ý nghĩa của những giọt nước mắt. Đôi khi khóc cũng là biểu hiện của hạnh phúc. Hạnh phúc khi sau tất cả mọi sóng gió, tôi và chị vẫn thuộc về nhau một cách trọn vẹn.

Sưu tầm từ facebook/ Mỗi Ngày Một Truyện Ngắn
previous Next home
 
Diễn đàn | Điều khoản | Liên hệ | Sitemap
Copyright © 2012. quynh chau - Vui lòng ghi rõ thông tin khi chia sẻ từ trang này
Website hiển thị tốt nhất trên trình duyệt FireFox và Google Chrome
Phát triển bởi son
TOP